Hình như cô lại làm sai chuyện gì đó, chọc anh tức giận rồi.
Cô nhanh chóng tìm kiếm trong não bộ, thế nhưng không nghĩ ra là mình đã làm gì.
Rõ ràng cô đã tuân theo khuôn phép rồi mà.
Rất có thể chính bản thân cô đã làm anh cảm thấy không thoải mái rồi.
Nếu như một người đã ghét một người khác, cho dù cô không làm gì, chỉ đứng ở đó thôi cũng làm anh khó chịu, bởi vì sự tồn tại của cô đã làm ô nhiễm bầu không khí và tầm mắt của anh.
Cô giả vờ tiếp tục đọc sách, che mặt mình lại.
Sắc mặt của Lục Kiến Nghi càng trở nên u ám, giống như khúc dạo đầu của một cơn bão lớn sắp ập tới vậy.
Hoa Mộng Lan ở một bên nịnh hót, phải thể hiện mình đang thân thiết với anh, làm Hoa Hiền Phương tức chết.
Cô ta lấy một quả anh đào từ trong đĩa hoa quả, đưa đến bên miệng Lục Kiến Nghi: “Kiến Nghi, ăn anh đào đi.”
Lục Kiến Nghi ăn xong, cô ta liền giơ tay ra, để anh nhổ hạt vào tay mình..
“Ngoan thật.” Lục Kiến Nghi rất hài lòng với biểu hiện của cô ta: “Người con gái vừa biết săn sóc vừa nghe lời như cô mới được người khác thích.”
“Kiến Nghi.” Hoa Mộng Lan mở cờ trong bụng, ghé đầu lên vai của Lục Kiến Nghi.
Hình như anh đã sớm quên chuyện này rồi, không chịu ảnh hưởng của nó, còn yêu chiều cô ta như vậy, cuối cùng cô ta cũng yên tâm rồi.
Hoa Hiền Phương cố gắng giảm thấp chức năng nghe của tai mình xuống, mỗi một câu chữ của bọn họ truyền đến tai cô đều trở thành tạp âm.
Không nghe, không nghe, chặn hết lại.
Thế nhưng cô đã không còn tâm trí đọc sách nữa, những hàng chữ trên đó giống như hóa hết thành những con kiến, chúng cứ bò, cứ bò, bò vào trái tim của cô, gặm nhấm nó, làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Có điều, dưới ánh mắt của Lục Kiến Nghi, cô vô cùng bình tĩnh.
Mà hai tai không nghe những chuyện ngoài lề, chỉ chuyên tâm đọc sách.
Khóe miệng cô mím chặt, cả người cũng căng cứng.
Cô càng không để ý đến anh thì càng làm nổi lên dục vọng của anh.
Anh rất muốn nhấc cô lên, ép trên bàn, làm ngay ở đây!
Nghĩ rồi, anh phun ra một câu: “Cô có thể ra ngoài rồi.”
Hoa Mộng Lan đương nhiên cho rằng đây là những lời nói với Hoa Hiền Phương, cô ta đắc ý cười: “Em gái, em nên đi rồi.”
Người phụ nữ này cũng thật bình tĩnh, bất động ngồi ở đó làm bóng đèn, chiếu sáng bọn họ, làm mờ chính mình.
Hoa Hiền Phương cũng cảm thấy Lục Kiến Nghi đang nói bản thân mình, tiếp sau đây nhất định bọn họ sẽ làm mấy chuyện không thích hợp, không muốn cô làm bóng đèn để cản trở bọn họ.
Cô liền gấp sách lại, đứng lên, mới đi được hai bước đã nghe thấy âm thanh u ám của Lục Kiến Nghi truyền đến: “Tôi bảo cô đi chưa? Lăn vào đây cho tôi.”
Cô như bị điện giật đứng lại, không dám động nữa: “Rốt cuộc anh đang bảo ai ra ngoài?”
Cô có hơi chóng mặt, ở đây có hai người phụ nữ, không nói rõ họ tên, ai mà biết là ai.
Lục Kiến Nghi đưa ánh mắt về phía Hoa Mộng Lan.
Hoa Mộng Lan lập tức ứa nước mắt ra, sao lại là cô ta được chứ? Người nên cút ra ngoài rõ ràng phải là Hoa Hiền Phương.
Lục Kiến Nghi vỗ đầu cô ta, như đang an ủi: “Tôi phải dạy dỗ một người phụ nữ đáng ghét này đã.”
Mỗi một chữ anh nói ra đều nhẹ bẫng, thế nhưng lại rất rõ ràng, thể hiện rõ sự hung ác nham hiểm.
Hoa Hiền Phương vô cùng hoảng sợ, gần như vô thức bước về phía sau hai bước, đụng phải giá sách ở đằng sau: “Tôi… Tôi chỉ đọc sách thôi, không làm gì sai chứ?”
Biểu cảm của Lục Kiến Nghi càng trở nên u ám, cái sai lớn nhất của cô chính là cô không làm gì cả!
Nhìn thấy anh đi tới, không ngoan ngoãn lăn đến mà hầu hạ thì thôi, còn ngồi nguyên chỗ cũ như không có việc gì, như là một người đầu gỗ, đúng là ngu ngốc.
Lúc này thì Hoa Mộng Lan vui rồi, nhìn nét mặt trắng bệch của Hoa Hiền Phương, đoán rằng sự dạy dỗ của Lục Kiến Nghi nhất định rất đáng sợ, không chừng còn đánh cho cô thương tích đầy mình, gào khóc thảm thiết, giống như roi da của Lục Kiều Sam lần trước.
“Nếu như em gái đã làm sai rồi, em cũng không cầu xin gì cho nó, em không làm trở ngại anh uốn nắn nó nữa.” Cô ta bày ra vẻ mặt đồng cảm, thật ra trong lòng lại vui vẻ không thôi.
Sau khi cô ta rời đi, Lục Kiến Nghi đá lên cửa, dùng sức mạnh như vậy, có thể thấy đã tức giận như thế nào.
Hoa Hiền Phương cố gắng chui vào góc tường, muốn trốn đi, thế nhưng trên tường không có cái lỗ nào, làm sao trốn được đây.
Lục Kiến Nghi nhấc cô ra, vứt lên bàn.
“Tôi không làm gì sai mà.” Cô lạnh run, giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng lại bị anh đẩy về.
Anh thô bạo vạch đồ của cô ra, ngọn lửa dục vọng điên cuồng hiện lên trong mắt anh.
“Tôi… Tôi còn chưa hồi phục.” Mặt cô trắng bệch, phải truyền máu nên rất yếu ớt, không chịu được những thứ kịch liệt như này nữa.
Lục Kiến Nghi hừ lạnh một tiếng: “Đừng giả vờ nữa, tôi thấy cô có thể ăn có thể ngủ, đã khỏe rồi.”
“Bà dì vẫn chưa đến, còn yếu, nói không chừng lại bị suy thận.” Cô lắp bắp trả lời.
“Vậy thì tôi tự bổ sung cho cô.” Đôi môi mỏng của anh cong lên thành nụ cười lạnh lùng.
“Nhẹ một chút, chỉ một lần này thôi, có được không? Đợi tôi khỏe lại rồi, tùy anh muốn gì cũng được.” Cô không còn cứng nhắc giống một con cá chết, không động đậy gì, không rên một tiếng, mặc cho anh cướp đoạt như trước nữa, lần này cô cầu xin.
Cô không muốn bệnh không có con của mình càng ngày càng nghiêm trọng, sau này thật sự không có con được mất.
Đôi mắt đen của Lục Kiến Nghi lóe lên, môi mỏng hơi mím lại, lạnh lùng nói: “Được, cầu xin tôi.”
Như vậy cũng được coi là ban phước rồi.
Cô cắn môi, không nói gì, giống như đang đấu tranh.
Hơi thở của anh nóng hầm hập, Hoa Hiền Phương cảm thấy như mình đang bị bỏng.
Không có cách nào đánh thắng anh.
Nắm đấm của cô cuộn chặt lại: “Xin anh.” Cô khẽ nói.
Đầu hàng là để bảo vệ bản thân, không phải thật sự khuất phục trước anh.
Anh không hài lòng, chau mày lại: “Không nghe thấy gì.”
“Xin anh.” Cô cất cao giọng nói.
Anh nhếch mày, lộ ra vẻ mặt điên cuồng kiêu ngạo, khinh thường vẻ yếu đuối, hèn mọn dưới thân mình.
Cô hít sâu một hơi, dùng âm thanh rõ ràng nói: “Xin anh, nhẹ một chút, chỉ một lần thôi.”
“Rất tốt.” Đôi môi mê người của anh tạo thành một đường cong.
Mặc dù biết rằng cô không tình nguyện, thế nhưng trong lòng vẫn có một tia vui vẻ khi chinh phục được cô gái này.
Đẩy cằm của cô lên, anh hôn cô thật sâu…
Ngoài cửa, Hoa Mộng Lan vẫn còn chưa đi, cô ta dán chặt tai vào cửa, nghe ngóng động tĩnh.
Cô ta muốn nghe thấy Hoa Hiền Phương bị đánh một trận, muốn nghe thấy tiếng cô gào khóc thảm thiết, còn thảm, còn đáng sợ hơn là giết lợn.
Đợi đến khi đi ra, mặt mũi cô bầm dập, cả người biến thành con lợn, tốt nhất là làm cho thứ tội lỗi trong bụng cô bị sinh non đi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...