Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


“Chị gái, chắc chắn giữa hai chúng ta có hiểu lầm gì đó, tôi luôn tác hợp cho hai người mà.
Chị cũng biết quy tắc của nhà họ Lục, là một người vợ, tôi có thể xin phép tổ chức họp gia đình, không đồng ý đề nghị đưa nhân tình vào nhà của chồng mình.
Nhưng tôi không làm thế, tôi đồng ý cho anh ta đưa chị vào nhà.
Đêm qua, anh ta còn nổi cáu với tôi, trách tôi không tổ chức họp gia đình, bác bỏ đề nghị này.
Cả buổi tối anh ta không cho tôi ngủ, phạt tôi chép gia quy một ngàn lần.
Hôm qua chỉ là anh ta thuận miệng thì nói vậy thôi, chưa giám định quan hệ bố con, anh ta làm thế là vi phạm gia quy, nếu làm thật thì không biết ăn nói thế nào với người lớn trong nhà.
Giám định quan hệ bố con của nhà họ Lục rất nghiêm ngặt, phải làm ở bệnh viện của nhà mình và hai bệnh viện có uy tín khác, tất cả là ba lần, không ai có thể lợi dụng sơ hở để giở trò.”

Hoa Hiền Phương vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Hoa Mộng Lan, cô cố ý dọa cô ta, cô muốn xem xem đứa bé trong bụng cô ta có phải con của Lục Kiến Nghi hay không.


Hoa Mộng Lan lạnh hết sống lưng, sợ toát mồ hôi, tay cũng run luôn rồi.


Sợ Hoa Hiền Phương phát hiện ra manh mối, cô ta vội vàng giấu tay vào túi, giả vờ chăm chú đọc sách, che giấu sự hoảng hốt của bản thân.


“Tôi chẳng lo lắng chút nào, tôi chỉ có một người đàn ông là Kiến Nghi, không yêu đương lăng nhăng như cô, đứa bé đương nhiên là của Kiến Nghi.”

“Đương nhiên rồi, chị đã thề nếu đứa bé không phải con của anh ta sẽ nhảy từ tầng thượng xuống, một xác hai mạng.
Anh ta là người nói được thì làm được, tuyệt đối nghiêm túc, đến lúc đó dù khả năng sai chỉ có một chút xíu, bác cả chỉ còn nước nhặt xác cho chị thôi.” Một câu nói nhẹ nhàng của Hoa Hiền Phương khiến trong lòng cô ta như có sóng to gió lớn, nổi hết cả da gà.


Sự hung ác của Lục Kiến Nghi, cô ta cũng từng chứng kiến rồi.

Một khi anh ta điên lên, đến bố mẹ cũng không nhận luôn, Lục Kiều Sam là chị gái của anh ta mà anh ta vẫn phạt theo gia quy như thường.


Cho dù anh ấy bắt cô ta nhảy xuống, người ngoài cũng sẽ nghĩ đứa bé là con hoang nên cô ta mới sợ tội mà tự sát, muốn lật lại bản án cũng chẳng được.


Cô ta cố gồng lên để duy trì bình tĩnh, chắc chắn Hoa Hiền Phương đang thăm dò mình, không thể để cô phát hiện ra chân tướng.


Cô ta đang định nói, khóe mắt liếc thấy bóng người hắt lên vách tường gạch men, là Lục Kiến Nghi vừa đi tới cửa.


Cô ta vội nói to lên: “Từ nhỏ chị đã giữ mình trong sạch vì Kiến Nghi, không thân cận với bất cứ bé trai nào, càng không chơi với con trai, chị muốn giữ một bản thân sạch sẽ nhất, thuần khiết nhất, tốt đẹp nhất cho Kiến Nghi.
Đâu có giống như em, có Thời Thạch bên cạnh, ngày nào hai người cũng ôm ôm ấp ấp, hôn nhau, thân thiết muốn chết.”

Mấy câu này cố ý nói cho Lục Kiến Nghi nghe, cô ta nhấn mạnh từng chữ một, muốn Lục Kiến Nghi nghe cho rõ ràng mạch lạc, biết cô là hàng second – hand đã qua sử dụng.


Chuyện này vốn là cái gai trong lòng Lục Kiến Nghi, không chạm vào thì còn được, một khi nhắc đến sẽ làm cho anh ta xoắn hết cả lên, chán ghét cái thân thể bẩn thỉu này đến tận cùng.


Anh ta không chỉ mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, mà còn có lòng chiếm hữu cực mạnh, phụ nữ mà anh ta muốn thì phải có được toàn bộ.
Thân thể của cô ấy, trái tim của cô ấy, thậm chí là linh hồn của cô ấy cũng phải thuộc về anh.



Nhưng chẳng có thứ gì của cô gái này thuộc về anh, thân thể từng bị người khác sử dụng, trong lòng có người khác, cả linh hồn cũng đã dâng lên, khác nào đưa cho anh một mớ không khí, nghĩ anh là người thu mua đồng nát sao?

Thật ra Hoa Hiền Phương cũng không biết Lục Kiến Nghi đang ở đây, cười lạnh với cô ta một cái: “Trước đây chị giữ mình trong sạch, nhưng sau khi cho rằng Lục Kiến Nghi rất xấu, thì cũng không giữ nữa rồi, ngày nào cũng ở nhà khóc lóc, nói rằng phải tìm một đại gia.
Chị biến mất nhiều ngày như thế, có khi nào là tìm được thật rồi, cái này quả thực khó nói lắm.”

Khóe miệng Hoa Mộng Lan co rút, sợ Lục Kiến Nghi nghi ngờ, lập tức nói: “Em không được nói linh tinh, khoảng thời gian đó, chị luôn ở khách sạn Hildon, bình thường vẫn làm mấy việc linh tinh để giết thời gian, đến bây giờ chưa từng tiếp xúc với bất cứ người đàn ông nào.”

Khách sạn Hildon.


Nghe thấy cái tên này, Hoa Hiền Phương cũng run rẩy trong lòng, chính là ở nơi đó, cô bị Hứa Nhã Thanh…

Cô cắn môi, không dám nghĩ lung tung nữa.


Đây là bí mật của cô, dù chết cũng không thể nói ra.


“Không phải cô ra nước ngoài à?”

“Đấy chỉ là giả vờ thôi, đi vài ngày chị đã lén quay về rồi.” Hoa Mộng Lan giả vờ mình vẫn rất ổn và bình tĩnh, phải xóa bỏ nghi ngờ của Lục Kiến Nghi, khiến cho anh hoàn toàn tin tưởng cô ta, tin tưởng đứa bé là con của anh, chỉ có thế cô ta mới có phần thắng.



Hoa Hiền Phương nhún vai: “Không sao cả, cho dù có, nhất định chị cũng không nhận, dẫu sao chuyện này cũng liên quan đến sống chết của hai mẹ con chị.
Là mèo đen hay là mèo trắng, chỉ cần làm giám định quan hệ bố con, mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.”

Hoa Mộng Lan nhếch miệng cười, cố nhếch khóe miệng thật cao, giả vờ như chẳng hề quan tâm, sắc mặt không hề lo lắng: “Một người phụ nữ không thể nào không biết con mình là của ai, từ sớm chị đã biết nhà họ Lục muốn giám định quan hệ bố con, chị nào dám vàng thau lẫn lộn.
Chị không thẹn với lương tâm, tâm trong như nước, mới dám đến tìm Kiến Nghi, mới dám thề độc chứ.”

Hoa Hiền Phương không nói gì nữa, từ từ loại bỏ nghi ngờ trong lòng.


Hoa Mộng Lan không có cái gan này, làm ra chuyện hoang đường đến thế mà còn dám tới.


Cô ta chắc chắn đã ngủ với Lục Kiến Nghi, không ngủ thì đứa bé chui từ đâu ra.


Lục Kiến Nghi thật là xấu xa, giấu kín đến không ngờ, trước đây thấy anh hờ hững với Hoa Mộng Lan, còn tưởng là lạnh lùng thật, ngồi trong lòng mà lòng không động, không nghĩ đến hai người đã ngủ với nhau từ lâu rồi.


Gả cho cái thứ người lăng nhăng tùy tiện như heo nái này, là một loại đau khổ, bỗng một ngày có người vác bụng to tìm đến nhà, nói không chừng ngày nào đó còn có cả con riêng tìm đến nhận thân ấy chứ.


Lục Kiến Nghi khẽ ho một tiếng, đi vào.


Hoa Mộng Lan giả vờ vừa phát hiện ra anh, đứng lên, chào hỏi: “Kiến Nghi, anh cũng tới đọc sách à?”

“Cứ cho là như vậy đi.” Lục Kiến Nghi nhún vai, thật ra anh đến tìm Hoa Hiền Phương, định túm cô để về hầu hạ, nhưng bây giờ không còn tâm trạng đấy nữa rồi.



Anh nhìn chằm chằm Hoa Hiền Phương một cái, mắt của cô lại quay về trang sách, hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của anh, nhìn mà khiến anh bực mình một cách khó hiểu.


Người phụ nữ chính là đám mây đen trên bầu trời trong xanh, phân chuột trong bát cháo tổ yến, lúc nào cũng có thể mang đến cho anh năng lượng tiêu cực và tâm trạng vô cùng xấu.
Ngôn Tình Sủng

Hoa Mộng Lan khoác tay anh, kéo đến ghế salon ngồi chung: “Kiến Nghi, chúng ta cùng nhau đọc sách đi!”

Lục Kiến Nghi rót một tách cà phê, lòng không gợn sóng mà hỏi: “Cô đang đọc cái gì thế?”

Hoa Mộng Lê cười ngại ngùng, đưa bìa sách cho anh xem.


“Làm cách nào để giành chiến thắng trong tình yêu.” Anh khẽ vuốt cằm, vuốt tóc cô ta: “Tôi thích những người phụ nữ có lòng cầu tiến như cô.
Cái loại người lúc nào cũng tiêu cực, vô dụng lại còn ngu xuẩn, chỉ có thể bị loại mà thôi.”

Anh vừa nói vừa âm thầm liếc Hoa Hiền Phương.


Hoa Hiền Phương có cảm giác, câu này là đang nói đến cô, thì ra bình thường anh ta đáng giá cô như vậy.
Cô quay đầu nhìn lại theo bản năng, đối diện với ánh mắt sắc lạnh như đao của anh, cô hoảng sợ quay đi, trong lòng cứ hoang mang không yên.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui