Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


“Mạng sống của cô là của cô, không phải của người khác.
Đối với tôi mà nói nó chẳng là cái gì cả.
Tốt nhất là cô tự mình trân trọng nó đi.” Tần Nhân Thiên ung dung nói, bây giờ người duy nhất anh ta quan tâm chỉ có Hoa Hiền Phương.


Nghe Tần Nhân Thiên nói ra những lời lạnh lùng như vậy, Lục Kiều Sam như muốn ngất đi: “Anh muốn làm gì thì cũng phải nghĩ đến mối quan hệ của hai nhà Tần Vinh.
Anh không muốn cưới em tức là anh đang công khai hủy hôn, nếu anh làm như vậy mặt mũi của em và nhà họ Vinh phải để đi đâu.”

Tần Nhân Thiên chỉ cười lạnh đáp: “Nhà họ Tần chúng tôi cần một người con dâu hiền lành, nhân hậu chứ không cần một cô tiểu thư đanh đá, ngang ngược.
Cô à? Cô vẫn hợp kết hôn với một người tài giỏi hơn.” Anh ta đã đưa ra quyết định cuối cùng, nhất quyết sẽ không lấy Lục Kiều Sam.




Lục Kiến Nghi ngồi bên cạnh không nói lời nào.
Mặc dù Lục Kiều Sam là chị của anh nhưng thực sự mà nói, đứng trên lập trường của một người đàn ông chắc chắn không ai muốn cưới một người như Lục Kiều Sam về nhà, người như vậy cưới về không khác gì rước thêm tai họa.


Trước kia nếu Tần Nhân Thiên không gặp chuyện ngoài ý muốn, não có chút vấn đề thì chắc chắn sẽ không đính hôn với Lục Kiều Sam.


Có lẽ bây giờ não anh ta khá hơn nên đã thấy hối hận rồi.


Hoa Hiền Phương im lặng không nói gì, cô uống một chút nước hoa quả.
Bản thân cô thấy Lục Kiều Sam không hề xứng với Tần Nhân Thiên một chút nào.


Một người vừa đẹp trai vừa tài giỏi như Tần Nhân Thiên thì vợ của anh ta ít nhất cũng phải là một cô gái đẹp người đẹp nết, tài sắc vẹn toàn.


Còn Lục Kiều Sam, ngoài việc cô ta có một gia đình giàu có, quyền lực thì mọi thứ của cô ta đều không hơn gì người khác.



Công việc thì không muốn làm, cả ngày chỉ biết ăn diện, tiệc tùng.


Bà Lục thực sự đã quá cưng chiều cô ta, khiến cô ta ngày càng hư hỏng.


Kiều An sắp xếp công việc cho cô ta, Lục Kiều Sam lại thuê người thay mình đi làm.


Cô ta nghĩ rằng con gái không giống con trai, cô ta không cần phải tiếp quản sản nghiệp của gia đình vì vậy không cần thiết phải đi làm.
Do đó cô ta muốn chơi như thế nào thì tùy thích, miễn sao cô ta cảm thấy vui là được.


Nhưng cô ta quên rằng, khi gả vào nhà họ Tần cô ta phải trở thành một cô con dâu hiền lành, đảm đang.


Nếu gả vào một gia đình bình thường, có thể đối phương sẽ nể mặt gia đình cô ta mà đối xử với cô ta có chút kiêng dè, đáp ứng những yêu cầu quá đáng của cô ta, bản thân cô ta muốn làm gì cũng được.


Nhưng cô ta lại nhất quyết muốn gả vào một gia đình môn đăng hộ đối như nhà họ Tần, nhưng nhà họ Tần làm sao có thể cưng chiều một cô con dâu được chứ.


“Nếu em cưới người khác, mối quan hệ giữa hai nhà cũng sẽ kết thúc.
Anh muốn phá vỡ lợi ích của hai gia đình sao?”

Lục Kiều Sam cảm thấy bản thân đã tìm được một lí do chính đáng để níu kéo Tần Nhân Thiên.
Cô ta biết đối với các gia đình giàu có mà nói lợi ích là điều họ quan tâm nhất.


“Ai nói kết thúc, bố đâu phải chỉ có một mình chị là con gái đâu.”

Bé Lolita ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Anh Thiên, anh không thích chị cả cũng không sao, đợi em lớn lên em nhất định sẽ gả cho anh.
Mười năm nữa là em đã trưởng thành rồi, lúc đó anh mới có hơn ba mươi, vẫn chưa già.
Hai chúng ta cưới nhau nhất định sẽ rất đẹp đôi.”


Cô bé nghiêng cái đầu nhỏ chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Tần Nhân Thiên, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.


Tần Nhân Thiên nghe vậy liền bật cười: “Ai nói không già, so với em ba mươi tuổi là đã già rồi.”

“Dù anh có già nhất định vẫn rất đẹp trai.
Anh chính là hình mẫu lý tưởng của em.
Mặc dù anh hai của em cũng rất đẹp trai nhưng người gì đâu mà lạnh như băng, đâu có được ấm áp dịu dàng như anh.”

Lolita nói.


Lolita còn quá nhỏ để hiểu ý nghĩa của việc kết hôn, cô bé chỉ biết rằng kết hôn tức là hai người sẽ sống cùng nhau, giống như bố mẹ cô bé bây giờ vậy.


Cô bé đơn giản chỉ muốn chọc tức Lục Kiều Sam, ai bảo cô ta luôn khi dễ chị dâu, lúc nào cũng nói nặng nói nhẹ chị dâu.


Lục Kiến Nghi xoa đầu Lolita: “Con nhỏ này, còn nhỏ mà đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi à?”

Cô bé xoay người lại nhìn anh mình: “Anh hai, anh có biết anh và anh Thiên có điểm gì khác nhau không?”

“Điểm gì?” Lục Kiến Nghi nhướng mày hỏi.


“Anh Thiên ngày càng trở nên tốt còn anh thì ngày càng trở nên xấu.
Lúc trước, anh Thiên có rất nhiều bạn gái, đích thực là một tên đào hoa, nhưng bây giờ anh ấy không có qua lại với một người phụ nữ nào.
Còn anh thì sao chứ? Trước đây đâu có bạn gái gì đâu, bây giờ thì thường xuyên ở bên ngoài qua lại với loại phụ nữ xấu, đã trở thành một tên đào hoa chính hiệu rồi.” Cô bé bỉu môi nói, vẻ mặt xem ra rất bực bội.


Lục Kiến Nghi có chút giật mình: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có can thiệp.”


Cô bé lè lưỡi với Lục Kiến Nghi: “Em không thèm, chị dâu tốt như vậy, ai cũng thích chị.
Anh đừng để đến lúc chị dâu bị người khác cướp đi rồi mới phát hiện mình mất vợ nhá.
Lúc đó, anh chỉ có thể ở với người phụ nữ xấu xa nào đó thôi.”

Hoa Mộng Lan ngồi bên cạnh có chút chột dạ, mặt cô ta nhăn nhó.
Cô ta chắc chắn rằng người phụ nữ xấu xa kia chính là cô.


Con bé Lolita này đúng thật quỷ quái, thời gian trước cô đã chủ động bắt chuyện với nó, mục đích là muốn lôi kéo nó về phía mình.
Nhưng mặt con bé lúc nào cũng ra vẻ kiêu ngạo, còn nói nó và cô không cùng một đẳng cấp.


Cô ta không biết rốt cuộc Hoa Hiền Phương đã dùng cách gì để có thể lấy lòng cô bé, khiến cô bé lúc nào cũng bảo vệ Hoa Hiền Phương.


Lục Kiến Nghi nhéo cái mũi nhỏ của cô bé: “Nếu em đã thích cô ấy như thế, vậy anh sẽ bắt trói cô ấy ở nhà, để cô ấy suốt đời làm chị dâu em, không ai có thể cướp được.”

Cô bé bỉu môi nói: “Anh tại sao lại bắt trói chị dâu, bắt trói chị dâu rồi thì em làm sao chơi với chị được.”

“Anh đang ví dụ thôi.” Lục Kiến Nghi xoa đầu cô bé.


Lục Kiến Nghi chỉ nói đùa một câu nhưng đủ khiến Hoa Mộng Lan lo lắng, lòng cô ta thấp thỏm không yên.
Nếu anh muốn giữ Hoa Hiền Phương ở bên cạnh anh cả đời thì cô ta biết phải làm sao?

Người có thể ở bên cạnh anh cả đời chỉ có thể là Hoa Mộng Lan mà thôi.


“Kiến Nghi, bụng em không thoải mái, anh đưa em về đi, được không?”

Không khí ở đây quả thực khiến cô ta cảm thấy chán ghét, cô ta muốn anh đưa đi để có không gian riêng cho hai người.


Lục Kiến Nghi nhìn Lục Kiều Sam: “Đưa cô ta về đi.” Cái này họ gọi là cùng đến thì cùng đi.


Hoa Mộng Lan tức muốn ói máu, cô ta liền khóc lóc làm ầm lên: “Kiến Nghi, con nó muốn anh đưa về, anh đưa em về đi, được không?”

“Đúng đấy, Kiến Nghi, sao một chút dáng vẻ của người làm bố em cũng không có vậy, chúng ta cùng về đi.” Lục Kiều Sam liền nói.



“Tối hôm nay tôi không về.” Lục Kiến Nghi lạnh lùng nói.


Lúc này, Hoa Mộng Lan vô cùng tức giận, cô ta liếc nhìn Kiều An, người nãy giờ không nói một lời nào, cảm giác như cô ta không hề tồn tại: “Anh muốn đi đến chỗ cô ta sao?”

“Cô không có quyền hỏi chuyện này?” Lục Kiến Nghi liếc cô ta, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, Hoa Mộng Lan bị dọa không dám nói thêm lời nào nữa.


“Được rồi, được rồi.
Chúng ta đi thôi.
Nó không về, không phải chỉ một mình em phòng đơn gối chiếc.” Lục Kiều Sam nắm lấy vai của Hoa Mộng Lan.


Cô ta biết Kiều An đã ở bên cạnh Lục Kiến Nghi khá lâu rồi, từ trước đến giờ cô ta chưa làm ra việc gì quá phận vì vậy Lục Kiến Nghi rất thích cô ta.


Hoa Hiền Phương biết Lục Kiều Sam đang cố ý chọc tức mình.


Nhưng thực sự, cô chỉ mong Lục Kiến Nghi đừng trở về, ở một mình cô cảm thấy vô cùng thoải mái.


Tối hôm nay có thể ngủ ngon rồi.


Trên đường quay về, Hoa Mộng Lan không ngừng tính toán, cô ta nhất định phải giành được một danh phận trong căn nhà đó.


Tính khí Lục Kiến Nghi vô cùng thất thường.
Hôm nay có thể sẽ xem cô ta như bảo bối mà ôm vào lòng, nhưng hôm sau rất có thể sẽ dùng thái độ lạnh như băng để nói chuyện.
Nếu như cô ta không giành lấy cho mình thân phận thì e rằng đợi đến lúc Lục Kiến Nghi chán ghét, cô ta sẽ không còn cơ hội tống khứ Hoa Hiền Phương ra khỏi nhà họ Lục.


Nghĩ đến đó, cô ta liền lấy điện thoại ra…


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui