Hoa Mộng Lan bắt đầu khóc lóc, hoa lê dầm mưa: “Hoa Hiền Phương, sao lại thế này? Sao lại thật sự là em được chứ? Chị đã nguyện ý làm vợ lẽ rồi, chẳng lẽ em còn không vừa lòng nữa sao? Có phải là em không tin chị không? Sợ chị lừa dối em sao? Chị không có lừa em, chị đã tìm mẹ rồi, nhưng bà ấy nói phải đợi sau khi có kết quả giám định cha con, chị cũng không có cách nào khác cả.”
Cô ta nói xong, cô ta nắm lấy khuỷu tay của Lục Kiến Nghi nói: “Kiến Nghi, anh nói lại với mẹ đi, để bà ấy khai ân đi được không? Em không muốn để em gái tiếp tục nghi ngờ em thế này nữa, chỉ cần quyết định xong vị trí của em, thì em ấy mới có thể an tâm, sẽ không muốn hại em và con em nữa”
Lục Kiến Nghi im lặng không lên tiếng, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, trong đôi mắt đen như mực lóe lên tia sáng u ám.
Hoa Hiền Phương bật cười giễu cợt, đột nhiên cô như hiểu ra điều gì đó: “Tôi xem hết một lượt mấy tấm ảnh này, vốn tôi còn tưởng rằng có người hãm hại Hoa Mộng Lan, bây giờ tôi mới phát hiện, hóa ra là nhằm vào tôi.”
Lời nói của cô còn chưa dứt thì đã bị Lục Kiều Sam cắt ngang: “Đừng ngụy biện nữa, chứng cứ đã bày ra trước mắt rồi, cô có nói gì thì cũng không ngụy biện được đâu.”
Hoa Hiền Phương chỉ vào máy tính: “Kỹ thuật photoshop này cũng thật là tệ, chỉ cần là người thì đều có thể nhìn ra đó là giả.
Bây giờ những bình luận trên mạng đều cho rằng photoshop quá giả, trăm ngàn chỗ hở, đơn giản chính là do một con gà nghiệp dư làm ra.
Cô đã quên chuyên ngành của tôi rồi sao? Tôi là một nhà thiết kế, kỹ thuật photoshop đứng hạng nhất đó.”
Cô ngồi xuống ghế, bật phần mềm photoshop lên, mở ra hai tấm ảnh, rất nhanh đã photoshop xong.
“Nhìn thấy chưa, nếu để tôi chỉnh, tôi nhất định sẽ chỉnh cho nó không chê vào đâu được, tôi sẽ không xúc phạm tới chuyên ngành của tôi đâu.”
“Đúng vậy, chỉnh ảnh thật sự là quá xấu, chỉ thiếu điều viết lên đó mấy chữ tôi là bị oan đó, có người đang hãm hại tôi.” Giọng Tiêu Ánh Minh truyền đến từ ngoài cửa.
Vẻ mặt Lục Kiều Sam một hồi xanh một hồi trắng, Hoa Mộng Lan đã dặn cô ta không thể photoshop quá tốt, khiến cho Lục Kiến Nghi thật sự hiểu tầm cô ta, vì thế cô ta mới cô ý để người ta photoshop cho thật giả, nhưng lại quên mất Hoa Hiền Phương làm thiết kế.
“Tôi thấy chuyện này là hai người hợp tác với nhau, hai người chỉnh ảnh quá vội vàng rồi, thành ra mới tệ như vậy.”
“Tôi còn nghĩ rằng là cô với Hoa Mộng Lan làm nữa đó, chính là muốn hãm hại Hoa Hiền Phương, lòng dạ thật kinh khủng.” Tiêu Ánh Minh lắc đầu.
Nghĩa đã kiểm tra camera giám sát rồi, nhưng trong camera giám sát cũng không phát hiện ra bất thường nào.
Đáy mắt của Lục Kiến Nghi xẹt qua một tia sắc bén: “Hoa Hiền Phương, đứng dậy.”
Anh ra lệnh.
Hoa Hiền Phương đứng sang một bên.
Anh thao tác trên máy tính trong vài phút, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên là vậy.”
“Anh phát hiện ra vấn đề rồi sao, bức ảnh sao lại chạy vào máy tính của tôi vậy?” Hoa Hiền Phương vội vàng hỏi.
“Cô bị hacker tấn công rồi.”
Trên mặt Lục Kiến Nghi lộ ra một tia hung ác, nói xong, anh đứng dậy: “Chuyện này dừng lại ở đây.”
Tiêu Ánh Minh vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Tại sao lại dừng lại ở đây? Chắc chắn có người thuê hacker, chúng ta nhất định phải điều tra đến cùng, tránh cho có người nào đó cả ngày lẫn đêm đều phải diễn kịch, mắc ói muốn chết.”
Hoa Mộng Lan biết Tiêu Ánh Minh đang ám chỉ mình, cô ta lập tức bày ra vẻ mặt vô tội: “Em cũng nghĩ chúng ta nên điều tra tiếp đi, có lẽ là có ai đó đã cố tình châm ngòi cho mối quan hệ giữa em và em gái em, để chúng tôi hãm hại lẫn nhau.
Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi được.
Có người muốn ngồi không được lợi, em không muốn hắn ta đạt được mục đích.
Em muốn tìm cho được anh ta.”
Cô ta nói một cách cực kỳ chính nghĩa, mũi nhọn lại tự nhiên mà chỉa vào Tiêu Ánh Minh.
Nhưng Lục Kiều Sam lại không bình tĩnh được như cô ta, cô ta sợ một khi chuyện này bị tra ra, Lục Kiến Nghi sẽ lại chấp hành gia pháp với cô ta, vì vậy cô ta xua tay: “Được rồi, chuyện được làm rõ là được rồi, dù sao thì mối quan hệ của mọi người cũng không bị ảnh hưởng gì”
Hoa Hiền Phương biết Lục Kiến Nghi muốn bảo vệ Hoa Mộng Lan, giống như trước đây vậy, anh sẽ không điều tra đến cùng đâu.
Chỉ cần không có ai xúc phạm đến uy quyền tối cao của anh, anh đều có thể dung túng cho bọn họ, còn chuyện sống chết của loại cỏ dại như cô, không phải là chuyện anh quan tâm.
“Không còn chuyện gì nữa, tôi về trước đây.”
Đột nhiên, cô cảm thấy cuộc sống của mình thật sự rất nực cười, suốt ngày đấu đá với hai người phụ nữ, giống như trái đất xoay quanh mặt trời vậy, xoay quanh một người đàn ông.
Cô cũng không nhàn rỗi như bọn họ, trên đời chỉ có đàn ông, mục tiêu duy nhất là leo lên vị trí bà chủ nhà giàu.
Cô vẫn còn công việc, vẫn còn lý tưởng, vẫn còn phấn đấu.
Đi ra khỏi công ty, cô không đi xe của nhà họ Lục mà đi tàu điện ngầm.
Cô không muốn quay lại nhà họ Lục, ở đó quá áp lực rồi.
Cô cứ đi lang thang không mục đích dọc theo bờ sông, cho đến khi Tần Nhân Thiên gọi điện thoại đến.
“Em không ở nhà họ Lục sao?”
“Không, em đang ở trên bờ sông, em muốn đi dạo một mình.” Cô hời hợt nói.
“Chờ anh, anh qua đó ngay.” Tần Nhân Thiên cúp điện thoại, nửa giờ sau anh ta đã chạy đến bờ sông.
“Lục Kiến Nghi đâu, không đi cùng em?”
“Người ta còn đang ở cạnh Hoa Mộng Lan kìa, làm gì có thời gian đi cùng em chứ?” Cô cười ảm đạm.
“Anh ta không đi là tổn thất của anh ta, anh đi cùng em.” Khóe miệng Tần Nhân Thiên gợi lên một nụ cười mê người.
“Được rồi.” Cô mỉm cười, thu lại vẻ buồn bã trên mặt mình.
Gió từ mặt sông thổi vào làm rối tung mái tóc cô, sợi tóc bay lên, nhẹ nhàng lướt qua mặt anh.
Anh ta rất muốn vươn tay ra bắt lấy sợi tóc đó, nhưng nó đã bị gió thổi bay đi mất rồi.
“Cây sáo của em đâu, có mang đến không?”
“Có.” Cô lấy nó ra khỏi túi xách.
Đây là do Thời Thạch tặng cho cô, ngày nào cô cũng bỏ nó vào túi xách, mang theo bên mình.
Anh ta cầm lấy, bắt đầu thổi, là ca khúc “Tình Định Tam Sinh” của cô và Thời Thạch.
Cô hơi giật mình, quay đầu lại, ngơ ngác nhìn anh ta.
Anh ta đang ngồi bên cạnh cô, cách cô rất gần.
Trước kia Thời Thạch cũng như vậy, ngồi bên cạnh cô, thổi sáo cho cô nghe.
Anh ta thực sự rất giống anh ấy, gần như là giống y hệt nhau.
Nếu anh ấy vẫn còn sống, thì tốt biết bao.
Thiên đường và địa ngục chỉ là chuyện một đêm.
Đêm đó, cô mất đi anh ấy, kể từ đó cuộc đời cô không còn tình yêu nữa, không còn niềm vui, cũng không còn hy vọng, chỉ còn có đau đớn và tuyệt vọng thôi.
Một làn hơi nóng xông vào vào mắt cô, ngọn núi xa xa, cây cối và bóng dáng anh đều chìm trong một lớp sương mỏng, mông lung mờ mịt, mơ mơ hồ hồ.
Cô chớp mắt, giọt nước mắt chảy xuống, bóng dáng anh ấy lại trở nên rõ ràng hơn, cứ như thể sau khi anh ấy biến mất, rồi lại quay trở lại bên cạnh cô.
“Thời Thạch, anh đừng rời đi, đừng đi.” Cô mang theo vài phần mê loạn mà nói.
“Hoa Hiền Phương, anh ở đây, sẽ không bao giờ rời xa em nữa đâu.” Anh ta đưa tay ra, vuốt ve hai gò má cô, lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô.
Cô run lên, chợt giật mình hoàn hồn lại, cô khịt khịt mũi mà nói: “Thực xin lỗi, em lại xem anh thành Thời Thạch nữa rồi.”
“Không sao hết, anh đã nói rồi, anh là Tần Nhân Thiên, cũng là Thời Thạch.” Tần Nhân Thiên nghiêm túc nói.
Chỉ cần cô nguyện ý, cô vẫn luôn có thể xem anh ta là Thời Thạch, anh ta nguyện ý làm Thời Thạch của cô.
Cô lắc đầu, Thời Thạch là Thời Thạch, anh ta là anh ta, bọn họ khác nhau.
“Anh thổi hay quá.
Không ngờ anh lại học nhanh như vậy đó.”
“Cũng có lẽ là bởi vì vốn anh đã từng học rồi” Tần Nhân Thiên nhún nhún vai.
Cô cúi đầu, thấp giọng cười một tiếng, cô hiểu ý của anh ta.
Anh ta cảm thấy sóng điện não của anh ta và Thời Thạch đã chạm vào nhau, trong đầu anh ta luôn có rất nhiều ý nghĩ thần kỳ.
“Đúng rồi, có phải là anh có bạn gái mới rồi không?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...