Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Hoa Hiền Phương kinh hãi, cô ta vậy mà dám lấy đứa trẻ trong bụng ra thề độc, thật sự nghĩ rằng lời thề chỉ ứng nghiệm trong phim thôi sao? Trong hiện thực sẽ không thể ứng nghiệm sao?

Cho dù không ứng nghiệm, cũng không thể lấy đứa trẻ ra mạo hiểm.


“Hoa Mộng Lan, tôi không quan tâm trong lòng cô nghĩ cái gì, xin cô đừng dùng con mình ra thề độc.
Đứa trẻ là vô tội, nó là con của cô và Kiến Nghi, cũng là cháu của tôi, tôi không muốn đứa trẻ này có chuyện gì.”

Cô quay người đi ra bên ngoài.


Khóe miệng Hoa Mộng Lan cong lên nụ cười âm lạnh không dễ phát hiện.


Khuyết điểm của Hoa Mộng Lan chính là mềm lòng, giống như năm đó cô khóc lóc cầu xin, cô liền đồng ý đội nồi cho cô ta, bị nhốt vào phòng đen.


Cô vĩnh viễn không thể là đối thủ của cô ta, vĩnh viễn đều là bại tướng dưới tay cô ta.


Hoa Hiền Phương đi dạo trong vườn hoa, tâm trạng vô cùng nặng nề.


Con là nỗi đau trong lòng cô.


Nếu như cô có thể có một đứa con, nhất định sẽ bảo vệ cẩn thận, không để nó bị một chút tổn thương nào.


Tuy nghiên, cô mắc chứng khó mang thai, rất có thể cả đời này đều không thể sinh con, không thể làm mẹ.


Tiêu Ánh Minh đi theo sau cô: “Sao cô phải thương tiếc cho con của Hoa Mộng Lan chứ? Phải nghĩ cách để cô ta sẩy thai, như vậy cô ta mới không có bùa hộ mệnh, có thể ngoan ngoãn cút đi rồi.”

Cô quay người lại, cực kỳ nghiêm túc nhìn cô ta: “Cô muốn đuổi Hoa Mộng Lan đi thế nào là chuyện của cô, nhưng không thể động đến đứa trẻ, đây là giới hạn của tôi.”


Cuộc chiến giữa phụ nữ không nên để đứa trẻ vô tội phải hy sinh.


“Nếu như để cô ta sinh đứa trẻ ra, cô muốn đuổi cô ta đi sẽ rất khó.” Tiêu Ánh Minh cong môi.


“Nếu như cô ta thật sự không tranh giành, chỉ muốn làm lẽ, thì sao phải làm khó cô ta chứ? Hơn nữa, cô ta có thể ở bên cạnh Lục Kiến Nghi, không phải bởi vì đứa trẻ này mà là bởi vì Lục Kiến Nghi thích cô ta.
Cô ta liên tục làm hại tôi, nhưng Lục Kiến Nghi đều không nói gì cả, luôn bảo vệ cô ta, bao dung cô ta.
Đứa trẻ không phải là bùa hộ mệnh của cô ta, Lục Kiến Nghi mới phải.”

Cô dừng lại, thở dài: “Cho dù cô ta làm mất đứa trẻ, Lục Kiến Nghi sẽ lại để cô ta mang thai.
Cho dù cô ta không thể sinh con, Lục Kiến Nghi cũng sẽ không đuổi cô ta đi.
Cô nhìn mẹ nhỏ xem, không phải trước đây mẹ nhỏ cũng không thể sinh con sao? Bố chồng vẫn luôn yêu mẹ nhỏ, không hề ghét bỏ.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng không đuổi cô ta đi, tôi phải làm thế nào chứ?” Tiêu Ánh Minh có chút ảo não.


“Làm lẽ cũng không phải chỉ có một người, đợi sau khi cô vào cửa, cố gắng một chút, sinh con nhiều hơn cô ta, tôi sẽ nhận còn cô làm con tôi, trong nhà này cô sẽ là người lớn nhất.” Hoa Hiền Phương nhún vai, chậm rãi nói.


“Lời này còn được.” Tiêu Ánh Minh lẩm bẩm, không nói gì nữa.


Mục đích của cô ta là làm bà chủ, không phải làm lẽ, mượn sức của Hoa Hiền Phương thượng vị, vào được cửa lớn nhà họ Lục rồi tính tiếp.


Sau khi cô ta đi, Hoa Hiền Phương về phòng, uống hai viên thuốc, nằm trên sô pha.


Trên thuốc rõ ràng là viết có thể trị chứng không có kinh nguyệt, nhưng cô uống lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa có chứ?

Lẽ nào chứng bệnh không có thai của cô không thể chữa khỏi, không có hy vọng làm mẹ sao?

Cô suy nghĩ, cảm thấy buồn nôn, ôm miệng nôn khan mất tiếng.



Lục Kiến Nghi vừa vào cửa thì nhìn thấy, nhíu mày: “Đồ ngốc, sao cô vẫn chưa khỏi chứ?”

“Tác dụng phụ của thuốc, đợi tôi uống xong hai hộp thuốc này, kinh nguyệt đến, dạ dày sẽ không khó chịu nữa.” Cô nhỏ giọng giải thích.


“Không phải lần trước nói sẽ có sao?” Anh đi đến quầy bar, lấy một ly rượu vang.


“Bụng có chút đau, tôi cho rằng có rồi, nhưng vẫn không có.” Cô xoa bụng thở dài, đây là tín hiệu giả.


Lục Kiến Nghi đung đưa rượu trong ly, nhìn sắc mặt của cô, tốt hơn lúc trước một chút, không hề bệnh tật ốm yếu khiến người ta chán ghét, rõ ràng là đang phục hồi.


Im lặng một lúc, anh chuyển chủ đề: “Cô hòa hợp với Tiêu Ánh Minh rồi sao?”

“Trước đây chúng tôi là tình địch, nhưng bây giờ đều là người rới xuống thiên nhai, còn phải chiến đấu sao?” Cô trực tiếp thẳng thắn nói.


Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười giễu cợt: “Sao lại rơi xuống?”

“Cô ta là tình yêu đơn phương, tôi là một người vợ bị ghét bỏ.” Cô mang theo giọng điệu tư ti, cười thê lương.


Anh nhất một ngụm rượu vang, giọng nói trầm thấp truyền đến: “Cô không phải là người vợ bị ghét bỏ.”

Cô ngẩn ra, có chút ánh sao bay vào mắt cô.


Cô không phải là người vợ bị ghét bỏ sao?

Anh chưa hoàn toàn vất bổ cô, vẫn còn giữ vị trí vợ cả cho cô, cho nên không coi là người vợ bị vứt bỏ sao?


“Vậy tôi là gì?”

Anh không trả lời, mà tràn đầy khinh bỉ nhìn cô: “Tôi muốn cô, lại vứt bỏ cô mới gọi là người phụ bị ghét bỏ.
Cô chỉ là một con rối, tôi chưa bao giờ muốn cô, thì sao sẽ vứt bỏ chứ?”

Một câu nói nhẹ nhàng, lại giống như một cơn gió lạnh xuyên thấu thổi vào tận xương tủy cô, khiến xương tủy cô đều đống cứng lại.


“Tôi hiểu rồi, là tôi dùng từ không đúng.” Cô cúi đầu xuống, ánh sao trong mắt đã biến mất khi mi rũ xuống, biến mất hoàn toàn, như thể chưa bao giờ xuất hiện.


Đó là ánh sáng của hi vọng.


Không có hi vọng thì sẽ không thất vọng.


Đối với Lục Kiến Nghi mà nói, cô không nên ôm bất kỳ hi vọng nào, cho dù chỉ là một chút.


Chỉ có Hoa Mộng Lan mới là người mà anh muốn có, chỉ có Hoa Mộng Lan mới xứng đáng có ngọn lửa hi vọng.


Lục Kiến Nghi đặt ly rượu xuống bàn, đôi mắt sâu đen lanh lùng lóe lên tia sáng: “Tiêu Ánh Minh không phải là một đối tác tốt.”

Trên gương mặt cô xuất hiện nụ cười ưu thương.


Hoa Mộng Lan và Lục Kiều Sam hợp tác để đối phó cô, chỉnh cô, hãm hại cô, anh chỉ mở một mắt nhắm một mắt, không chỉ bao dung, còn thay đổi chân tướng để bảo vệ.


Cô chỉ dẫn Tiêu Ánh Minh về nhà một chuyến, anh đã bắt đầu cảnh cáo rồi.


Sợ cô làm tổn thương đến người phụ nữ mà anh yêu.


Người phụ nữ không được yêu thương chỉ có thể bị giẫm chết, bị chà đạp và giày vò, cho dù chịu đựng ép hại cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng, không thể kháng cự.


Người phụ nữ yêu thích thì có thể làm bất kỳ điều gì mà mình muốn.



Tiêu chuẩn kép thật là đáng sợ.


Miệng của cô như có một mảnh hoàng liên, vị đắng cực độ lan từ đầu lưỡi đến nội tạng.


Cô khó khắn nuốt nước bọt, nuốt xuống tất cả mọi cảm xúc, khóe miệng cứng nhắc nở nụ cười: “Đúng rồi, quên chưa chúc mừng anh, chính thức đón vợ lẽ vào cửa.”

Lục Kiến Nghi nhàn nhạt liếc cô, ánh mắt trở lên cực kỳ âm u, giống như giếng cổ hai nghìn năm, không nhìn thấy đáy.


“Cô muốn phản đối?”

“Sao có thể chứ, tôi làm sao có tư cách đó?” Cô nhún vai, giọng nói còn yếu hơn hơi thở.


“Biết là tốt.” Lục Kiến Nghi hừ một tiếng, khinh thường nhìn cô, giống như đang nhìn một cọn bọ đáng khinh vậy.


Thật ra cô nguyện ý làm một con bọ, nếu như anh có thể có lòng xót thương mà thả cô đi, cô có thể giống như một con bọ chậm rãi bò từ trong ngôi nhà này ra ngoài.


Có câu nói tiền bạc quý giá, tình yêu còn quý giá hơn, nếu vì tự do, cả hai đều có thể vứt bỏ.


Cô vẫn luôn không thể hiểu được, ý nghĩa của tự do, nhưng bây giờ cô hiểu rồi.


Cô khao khát tiền, càng khao khát tự do hơn.


Đáng tiếc là, cô vì tiền mà hy sinh sự tự do của mình.


“Có đôi khi, tôi nghĩ, nếu như ông trời không đùa cợt như vậy, không có thay thế tôi và Hoa Mộng Lan, thì tốt biết bao.”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui