“Tôi rất muốn trả thù, nhưng nếu để mẹ chồng biết, tôi cũng không có cách nào giải thích được.” Cô cong môi, nghiêm túc phân tích.
Lục Kiến Nghi xoa đầu cô, môi mỏng lạnh lùng khẽ nhếch lên: “Tôi nguyện ý thành toàn cho tôi.”
“Làm như thế nào?” Cô không hiểu ý của anh.
Anh nắm tay cô, thậm chí còn cầm luôn chiếc roi trong tay cô, như vậy anh muốn chấp hành gia pháp cũng muốn giúp cô báo thù rửa hận.
Lục Kiều Sam sợ tới mức ba hồn bảy vía chỉ còn lại một phách, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cô ta hét lên một cách tuyệt vọng, như thể một con bò rừng sắp chết đang cố gắng đấu tranh đến cuối cùng.
Cô ta liền nhìn về phía Tần Nhân Thiên, anh đang đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Nhân Thiên, cứu em, cầu xin anh.”
“Đây là việc của nhà họ Lục, tôi quản không được.” Tần Nhân Thiên nhún vai, thờ ơ lạnh lùng vô cùng.
Lục Kiều Sam tức giận: “Vậy tại sao anh lại quan tâm đến chuyện của Hoa Hiền Phương?”
“Cô ấy là em gái tôi.” Tần Nhân Thiên chậm rãi nói.
“Em là vợ sắp cưới của anh.” Lục Kiều Sam tức hộc máu.
“Vợ sắp cưới chưa kết hôn thì cô vẫn là người nhà họ Lục, không phải người nhà họ Tần.” Tần Nhân Thiên vẻ mặt hối lỗi, người phụ nữ này nhất định phải dạy cho cô ta một bài học.
“Tần Nhân Thiên.” Lục Kiều Sam điên cuồng hét lên, sao anh ta có thể đối xử với mình như thế này, thấy chết mà không cứu, còn thơ ơ lạnh nhạt?
Chẳng lẽ trong lòng anh ta, cô ta đến một chút địa vị đều không có, không thể so sánh với Hoa Hiền Phương?
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Kiến Nghi dường như đông cứng lại, đặc biệt đáng sợ, ánh mắt như một lưỡi dao sắc bén ánh lên ánh nhìn hung ác nham hiểm.
Năm ngón tay mảnh khảnh của anh nhưng vô cùng có lực, cùng với nhiệt độ nóng rực, khiến cho toàn bộ máu đông cứng của Hoa Hiền Phương nóng lên.
“Tội đầu tiên là gây rối, làm đủ mọi việc xấu xa và phá hoại sự đoàn kết trong gia đình.”
Anh giơ tay lên, nắm lấy tay cô, cũng đồng thời vung roi lên, một tiếng “bốp” giòn tan vang lên, quần áo trên lưng Lục Kiều Sam bị xé toạc ra, trên làn da trắng như tuyết của cô ta hiện rõ một vệt đỏ tím.
Cô ta giống như một con heo bị chọc tiết không ngừng gào khóc, thậm chí thét lên chói tai.
“Tội thứ hai, vô ý hành hung, ức hiếp và làm tổn thương các thành viên trong gia đình.”
“Bốp”, một roi nữa.
Lục Kiều Sam lại một lần nữa hét lên, thậm chí còn bị mất giọng.
Mọi người hít sâu một hơi, Hoa Mộng Lan sợ hãi.
May mắn thay cô ta thông minh và chủ động nhận lỗi với Lục Kiến Nghi, nếu không, người kế tiếp bị nhận những roi này nói không chừng chính là cô ta.
“Thích.” Cô cũng thành thật gật đầu, trả lời một cách thẳng thắn.
Lần đầu tiên đánh một người lại có thể cảm thấy thỏa mãn như vậy.
“Nhớ kỹ, hổ phu vô khuyển thê.” Lục Kiến Nghi chậm rãi nói, nhiệt độ nóng rực trên cơ thể anh tỏa ra, sưởi ấm cả trái tim cô.
Lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng, hóa ra tảng băng vạn năm cũng có ngày tan chảy.
Lúc này, Lục Sênh Hạ đi học về, nhìn thấy người bị trói vào cây, liền phấn khởi kêu lên: “Oa, chấp hành gia pháp, quả thật quá kích thích, như thế nào lại không đợi em đi học về, khi em về đến nhà thì mọi chuyện đã kết thúc rồi, em không được xem phần kích thích nhất rồi.”
“Cảnh bạo lực không phù hợp với trẻ em.” Lục Kiến Nghi xoa đầu cô bé, cũng đồng thời cho mấy người giúp việc đưa Lục Kiều Sam vào bên trong.
Đến tối bà Lục mới trở về, nghe chuyện cũng vô cùng sợ hãi.
Lục Kiều Sam vừa khóc vừa gào thét điên cuồng trong phòng, như muốn phát điên: “Mẹ, Lục Kiến Nghi đúng là điên rồi, nó dám đánh con.
Nếu trên người con có vết sẹo, con sẽ không sống nổi.”
Bà Lục vô cùng đau lòng, nhanh chóng chạy đi mua thuốc cho cô ta.
“Không sao, không nghiêm trọng, thương thế này sẽ không để lại sẹo.”
“Mẹ có biết không, con đau tới mức ngất đi.
Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không linh, đám người bọn họ đều ở bên cạnh đứng nhìn, không ai tiến lên cứu con.
Nhất định bọn họ đã bị con khốn Hoa Hiền Phương kia mua chuộc.
Mẹ, mẹ mau đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Nếu để nó lại trong nhà sớm muộn gì cũng sẽ hại chết con.”
Trong mắt cô ta đầy hận ý, chính là hận không thể băm Hoa Hiền Phương ra làm trăm mảnh, rút gân, lột da, thậm chí là uống máu.
“Mẹ đã nói với con không biết bao nhiêu lần rồi, đừng gây chuyện với Hoa Hiền Phương, sao con không chịu nghe?” Bà Lục không khỏi thở dài.
“Cô ta sớm đã thông đồng với Nhân Thiên, anh ấy đã bị cô ta câu mất hồn rồi, mặc kệ là chuyện gì đều đứng về phía cô ta, đối với con lúc nào cũng lạnh lùng.
Nếu như cô ta không cút đi, sớm muốn gì Nhân Thiên cũng bị cô ta cướp đi.”
Lục Kiều Sam không cảm thấy mình làm sai cái gì, chỉ cần là một chướng ngại vật nên loại bỏ hoàn toàn, sẽ không để lại bất cứ mối họa nào.
Bà Lục xoa đầu con gái, tâm tư của đàn ông không phải lúc nào phụ nữ cũng có thể hiểu được.
Rõ ràng Kiều Sam hơn Hoa Hiền Phương về mọi mặt, thậm chí Hoa Hiền Phương ngay cả một sợi tóc cũng không bằng, nhưng Tần Nhân Thiên không muốn nhìn thấy con gái bà ta, từ nhỏ liền đối với bọn họ có chút sợ hãi, giống như năm đó Lục Vinh Hàn đối với bà ta.
“Con về sau nên nhẹ nhàng một chút, đừng lúc nào cũng vì chuyện của Hoa Hiền Phương mà cãi nhau với cô ấy, để cho nó nhìn thấy được những mặt tốt của con, đến lúc đó mới có thể đánh bại được Hoa Hiền Phương.”
“Chẳng lẽ nhìn thấy Hoa Hiền Phương và anh ấy mắt qua mày lại, còn giả bộ như không nhìn thấy gì sao?” Lục Kiều Sam tức giận đến mức không thể chấp nhận một ả thấp kém lúc nào cũng nổi bật hơn mình.
“Không muốn cũng phải nhịn, chỉ cần Tần Nhân Thiên còn ở đây, con không thể lại gây chuyện, bắt Kiến Nghi đi dạy bảo cô ta.
Mặc kệ Kiến Nghi trừng phạt như thế nào cũng là chuyện nó phải làm, nhưng con không được.
Con là chị, con không thể cứ mãi cầm gậy đuổi theo cô ta, ngay cả khi là cô ta sai, người khác cũng sẽ cảm thấy là con ngang ngược.” Bà Lục khuyên giải nói.
Khóe miệng Lục Kiều Sam giật giật, cô ta muốn nhanh chóng nắm lấy cơ hội giết chết nghiệt chủng trong bụng kẻ đê tiện, làm sao có thể suy nghĩ nhiều như vậy.
Bà Lục đi tới sảnh, Hoa Hiền Phương đang cùng chơi đất nặn với Lục Sênh Hạ, Tư Mã Ngọc Như đang ngồi ở bên cạnh chứng kiến cảnh này không khỏi mỉm cười hạnh phúc.
Lục Kiến Nghi đang cùng Lục Vinh Hàn chơi cờ.
Không ai quan tâm đến chuyện của Lục Kiều Sam, như thể chuyện cô ta bị đánh là rất đáng.
Nhưng bà ta không thể mặc kệ chuyện này được, đây chính là muốn dung túng cho Hoa Hiền Phương trở nên kiêu ngạo.
Bà ta cảm thấy Lục Kiều Sam hoàn toàn không có địa vị trong gia đình này, không biết về sau sẽ còn ức hiếp Kiều Sam như thế nào nữa.
Phải nói cho Hoa Hiền Phương biết, trong ngôi nhà này cô không có địa vị gì đáng nói, phải lấy Lục Kiều Sam làm gốc, cung kính với con gái của bà ta.
.