“Mộng Lan, cô tới vừa đúng lúc, con khốn đã đẩy cô xuống hồ, Kiến Nghi phải trừng phạt cô ta, sử dụng gia pháp của nhà chúng tôi với cô ta.
Gia pháp chính là một chiếc roi da, đánh vào trên người sẽ rất đau, đến khi Kiến Nghi mà đánh, khẳng định cô ta sẽ trày da tróc thịt cho mà xem.”
Lục Kiều Sam ha hả cười to, vô cùng hả hê khi thấy người khác gặp chuyện, cười đến nỗi mắt híp lại.
Trong đầu cô ta đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh tượng Hoa Hiền Phương bị đánh, một xác hai mạng, nhất định sẽ vô cùng kích thích, vô cùng hả giận.
Ban đầu Hoa Mộng Lan vốn dĩ cảm thấy thất vọng, nghe nói như vậy, nỗi lo lắng trong lòng lập tức tan biến.
Nhưng cô ta nhanh chóng khống chế được biểu tình bên ngoài của mình, không để lộ ra nụ cười hưng phấn mà bày ra vẻ thương cảm: “Cây roi này thô bạo như vậy, nếu bị đánh trúng sẽ rất đau, em gái sẽ không chịu nổi.
Em không muốn nhìn thấy nó bị phạt, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, bất luận là kẻ nào cũng không thể ngăn cản được.
Em chỉ có thể cảm thấy thương cho em gái mà thôi.”
Hoa Hiền Phương bật cười, ý cười tràn đầy châm biếm: “Hoa Mộng Lan, tôi nhất định sẽ không chết, mặc kệ chị cảm thấy tôi đáng thương như thế nào.
Tôi biết cho dù có nằm mơ chị cũng muốn ngồi vào vị trí này của tôi, vốn dĩ tôi còn muốn tặng nó cho chị, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi.
Vị trí chị muốn ngồi, tôi lại càng không cho, tôi nhất định sẽ cố chấp ngồi vào vị trí này, để cho đến khi chết chị vẫn không có được.”
Khóe miệng Hoa Mộng Lan co giật dữ dội, giống như bị một con ong vò vẽ đốt.
Cô ta hung hăng nuốt nước bọt nhưng lại buộc chính bản thân mình phải bình tĩnh: “Hiền Phương chúng ta là chị em, không phải kẻ thù, chị chỉ muốn có những ngày tháng yên bình ở bên cạnh Kiến Nghi, không có ý gì khác, em nhất định là có hiểu lầm gì rồi.”
“Đừng giả bộ, trong lòng chị nghĩ gì người khác đều biết.
Chị thích diễn như vậy, tại sao không trở thành diễn viên?”
Hoa Hiền Phương chế nhạo cười, cô chợt nhớ tới một bài thơ “Nấu đậu đốt cành đậu, đậu ở trong nồi khóc.
Vốn sinh cùng một gốc, sao nỡ đốt thiêu nhau?”
Hai người là chị em, trên người đều chảy chung dòng máu của nhà họ Hoa, nhưng hết lần này tới lần khác cô ta đều tìm cách hại mình, dồn cô vào chỗ chết.
Hoa Mộng Lan lại lộ ra vẻ mặt đau khổ, hai hàng nước mắt trong veo tuôn rơi.
“Chị biết từ nhỏ đến lớn, cái gì chị cũng đều tốt hơn em, khiến trong lòng em cảm thấy bất mãn, đối với chị ghen ghét không thôi.
Nhưng dù sao chuyện này cũng không phải là lỗi của chị, tất cả đều là do ông trời sắp xếp.
Duyên phận giữa chị và Kiến Nghi là ông trời an bài, là tơ hồng của Nguyệt lão, em có muốn cướp cũng không được.”
Ánh mắt mỉa mai của Tần Nhân Thiên giống như lưỡi dao sắc bén nhìn cô ta từ đầu đến chân: “Hoa Mộng Lan, đừng có dát vàng lên mặt mình.
Hiền Phương mà ly hôn với Lục Kiến Nghi vẫn có thể tiến vào một nhà giàu có trở thành mợ chủ, còn loại phụ nữ trang điểm lòe loẹt thô tục, ở đâu đều chỉ có thể làm vợ lẽ mà thôi.”
Những lời này giống như gián tiếp giáng một cái tát xuống mặt Hoa Mộng Lan.
Cô ta là loại phụ nữ lòe loẹt thô tục?
Thô tục?
Nhất cử nhất động của cô ta đều vô cùng tao nhã, quý phái, ăn mặc sành điệu, Hoa Hiền Phương từ đầu đến chân đều thấp kém hơn cô ta, thậm chí so với đôi giày của cô ta cũng không xứng.
“Cậu Tần, anh công khai ra mặt bảo vệ Hoa Hiền Phương trước mặt người khác như vậy, có phải anh thích cô ấy rồi không? Anh là chồng chưa cưới của Kiều Sam, sao có thể thích Hoa Hiền Phương?” Cô ta che miệng, cố ý giả bộ vô cùng kinh ngạc.
“Anh ấy là anh trai của tôi.
Chúng tôi đã cùng nhau kết bái anh em, anh ấy không bảo vệ tôi, chẳng lẽ là bảo vệ một người ngoài như cô sao?” Hoa Hiền Phương biết cô ta muốn châm ngòi chia rẽ, muốn hất bát nước bẩn lên người cô và Tần Nhân Thiên, lập tức nói.
Gương mặt Lục Kiều Sam lập tức xoắn lại, kết bái?
Chẳng qua chỉ là ngụy trang bên ngoài mà thôi?
Hoa Hiền Phương nhất định đã thông đồng với Tần Nhân Thiên, hơn nữa đã thành công.
Tần Nhân Thiên hiện tại lại đang bảo vệ Hoa Hiền Phương, tỏ ra xa cách với vợ sắp cưới là cô ta, hơn nữa còn trở nên hung ác.
Mỗi lần đều là vì Hoa Hiền Phương mà cãi nhau với cô ta.
Trước đây Tần Nhân Thiên rất ít khi như vậy.
Hoa Hiền Phương là một tai họa, là khắc tinh của cô ta, nếu như không diệt trừ, sẽ để lại một mầm họa khó lường.
Bất luận như thế nào, đều phải đuổi Hoa Hiền Phương ra khỏi nhà họ Lục.
Cô ta nháy mắt ngầm ra hiệu với Hoa Mộng Lan, đi tới trước mặt Lục Kiến Nghi: “Kiến Nghi, chuyện này cứ để cho chị làm đi.”
Ngộ nhỡ Lục Kiến Nghi hạ thủ lưu tình buông tha cho con khốn này thì chẳng khác nào cô ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nếu để chuyện này cho cô ta, nhất định sẽ khiến cô da tróc thịt bong, chết không có chỗ chôn.
“Đúng vậy.
Kiến Nghi để cho Kiều Sam làm đi.
Tốt xấu gì em ấy cũng là vợ của anh, nếu để anh đánh cũng không tốt lắm, dù sao chị Kiều Sam cũng là phụ nữ để cho chị ấy làm đi.” Hoa Mộng Lan ở bên cạnh cũng nhanh chóng phụ họa theo.
“Hoa Mộng Lan, Lục Kiều Sam, hai người cấu kết với nhau làm chuyện xấu.” Hoa Hiền Phương cảm thấy hôm nay chính là kiếp nạn khó thoát của bản thân, cô có thể thoát khỏi sự cứng rắn của Lục Kiều Sam nhưng không thể thoát khỏi đòn roi của Lục Kiến Nghi.
Cô cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng, cố gắng thoát ra, chạy đến bên cạnh Tần Nhân Thiên tìm kiếm sự che chở, nhưng lực tay của Lục Kiến Nghi mạnh đến mức cô không thể cử động được: “Lục Kiến Nghi anh đúng là người không phân biệt được tốt xấu, anh thông minh như vậy đáng tiếc mắt lại bị mù, tôi có chết cũng biến thành ma tới tìm anh báo thù.”
Trong lòng Tần Nhân Thiên đều rối như tơ vò.
Anh ta buộc mình phải giữ bình tĩnh, không được hoảng loạn, không thể cậy mạnh, nếu không chỉ có thể làm trở ngại chứ không giúp được gì.
Anh ta đứng bên cạnh Lục Kiều Sam, biết rằng nếu lấy cứng đối cứng với Lục Kiến Nghi, nhất định không cứu được Hoa Hiền Phương.
Cách tốt nhất để ngăn chặn chính là đoạt được cây roi.
Chỉ cần Lục Kiến Nghi giao roi cho Lục Kiều Sam, anh ta sẽ lập tức cướp nó đi, như vậy gia pháp cũng sẽ không thể tiến hành.
Lục Kiều Sam hung ác nhìn Hoa Hiền Phương: “Cô không cần phải tìm cách chạy trốn, gia quy của nhà họ Lục chúng tôi, là ai cũng không thể trốn được.”
Vừa nói cô ta vừa đưa tay ra: “Kiến Nghi, đưa roi cho chị, để chị trừng phạt cô ta.”
“Được.” Lục Kiến Nghi đột nhiên buông lỏng hai cánh tay đang giữ Hoa Hiền Phương ra.
Điều này khiến Hoa Hiền Phương vô cùng ngạc nhiên, cô nghĩ Lục Kiến Nghi sẽ trực tiếp trói cô lại.
Cô bỏ chạy cho đến khi nấp sau gốc cây lớn, vỗ ngực thở hổn hển.
Vốn dĩ cô muốn chạy đến bên cạnh Tần Nhân Thiên, nhưng lại nhất thời đổi ý.
Lúc trước cô đã nhìn thấy thân thủ của Lục Kiến Nghi, ở trên người Tần Nhân Thiên, nếu hai người đánh nhau, Tần Nhân Thiên sẽ chịu thiệt thòi, cô không thể làm anh ta bị thương.
Tần Nhân Thiên nhìn cô, nhưng không hề động đậy, chỉ bằng cách cướp được roi đi mới có thể hoàn toàn giải trừ được nguy cơ.
“Kiến Nghi, cô ta chạy mất rồi.”
Lục Kiều Sam xoay người muốn đuổi theo, nhưng lại bị Lục Kiến Nghi túm chặt tóc, anh dùng sức kéo thật mạnh, Lục Kiều Sam đau đến mức hét lên một tiếng: “Kiến Nghi, em làm gì vậy? Buông tay ra.”
“Chấp hành gia pháp, chị muốn chạy đi đâu?” Thanh âm trầm thấp của Lục Kiến Nghi giống như một cơn gió lạnh, tràn đầy sát ý, hất mạnh cánh tay một cái, Lục Kiều Sam đã bị ném xuống đất.
“Mang dây thường đến đây.” Anh lớn tiếng nói, túm tóc Lục Kiều Sam một đường kéo cô ta tới phía trước cây đại thụ.
Lục Kiều Sam liều mạng giãy dụa, kinh hãi hét lên.
Giờ cô ta mới hiểu người mà Lục Kiến Nghi chấp hành gia pháp là cô ta mà không phải là Hoa Hiền Phương.
Hoa Mộng Lan sợ hãi run lên, Lục Kiều Sam sắp bị đánh, vừa rồi cô ta cùng với Lục Kiều Sam kẻ xướng người họa, trước mắt Lục Kiến Nghi rất dễ trở thành hai người họ cấu kết với nhau làm việc xấu.
Tiếp theo có phải sẽ đến lượt cô ta không?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...