Cô ta lúc nào cũng muốn dội nước bẩn lên người Hoa Hiền Phương, làm cho cô xấu xa đến mức không còn gì để nói, để Lục Vinh Hàn biết cô ta mới là con dâu ngoan, hiểu chuyện, có nguyên tắc.
Còn Hoa Hiền Phương chỉ làm mất mặt nhà họ Lục thôi.
Hoa Hiền Phương khẽ cười: “Thực xin lỗi, đã làm chị gái thất vọng rồi.”
Đây là một lời hai ý.
Một có nghĩa là cô đã không làm sai bất cứ điều gì, thứ hai có nghĩa là chuyện cô ta muốn trở thành chính thất đã hết hy vọng.
Hoa Mộng Lan sắc mặt xanh trắng, nhưng cô ta vẫn bình tĩnh, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ, dịu dàng: “Hiền Phương, chị biết em rất để ý đến những chuyện dù là nhỏ nhặt, lần này, em không được ghét bỏ bác gái và Kiến Nghi, tất cả là lỗi của chị, là chị không tốt, muốn ghét thì cứ ghét chị.”
Cô ta muốn cho mọi người biết Hoa Hiền Phương là người bụng dạ hẹp hòi, như vậy sau này sẽ có thể dễ dàng hãm hại cô, đối phó cô.
Cô ta không thể ngồi yên chờ chết, mặc cho cô chiếm vị trí của cô ta không buông, bất luận như thế nào, cũng phải đuổi cô đi.
Hoa Hiền Phương sâu xa nhìn cô, khóe miệng cười lên ẩn hiện một tia giễu cợt, “Chị, chị luôn diễn cảnh giấu kim trong lời nói, chị có mệt không?”
Một câu nói nhẹ nhàng, nói trúng tim đen, Hoa Mộng Lan bất ngờ bị vạch trần, khó chịu không chịu nổi.
Đấu võ miệng, cô ta không thể đánh bại Hoa Hiền Phương, cô ta chỉ giỏi hơn về giả tạo, biết diễn khóc lóc.
Lúc này, vẻ mặt của cô ta vẫn là ôn nhu: “Ôi, chị sợ em.
Em nha, miệng của em rất lợi hại, tốt có thể nói thành xấu, đúng là có thể nói thành sai.
Chị cho tới bây giờ vẫn không nói lại em.
Ai bảo chị là chị em, chị phải nhường nhịn em gái.”
Đây vừa là ám chỉ Hoa Hiền Phương xuyên tạc sự thật, hãm hại cô ta, cũng là cho cô ta một bậc thang đi xuống.
Nhưng một số người lại không muốn cô ta có thể xuống được: “Tôi nhìn chị một chút thì không phải là chị em tốt.
Chị nói xấu em gái rồi còn cướp chồng của em gái chị.
Chị dâu có chị gái như chị, thực sự là một bi kịch trong cuộc đời.
”
Lục Sênh Hạ thè lưỡi nhìn cô ta.
Cô bé một mực bênh Hoa Hiền Phương, hơn nữa cũng có một cái miệng lanh lợi, so với Hoa Hiền Phương, chỉ có hơn chứ không có kém.
Hoa Mộng Lan như bị tát một cái khiến má cô ta đau nhói.
Nhưng cô ta có thể chịu đựng được.
Đây là một trong những đặc điểm giết người của cô ta.
Cô ta không hề tức giận mà còn nở một nụ cười thân thiện trên môi.
Cô ta biết rất rõ rằng mình không bao giờ được mất bình tĩnh trước Lục Sênh Hạ, cô bé là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của bố chồng.
“Sênh Hạ, trong bụng chị có một em bé.
Nó là cháu tương lai của em.
Nếu chị và anh em không hòa thuận ở cùng, đứa bé sẽ không có bố.
Em nói xem một đứa bé không có bố, có phải sẽ rất khổ không?”
Lục Sênh Hạ trừng mắt nhìn.
Cô bé không thể hiểu được mối tình tay ba phức tạp giữa những người trưởng thành.
Cô bé quay đầu liếc nhìn Lục Kiến Nghi: “Anh cả, sao anh không đặt đứa bé trong bụng chị dâu mà lại ở trong bụng cô ta?”
Lục Kiến Nghiên bị sặc, ánh mắt bất giác nhìn qua cái bụng phẳng lì của Hoa Hiền Phương.
Loại chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.
Anh ta chỉ ở với Hoa Mộng Lan một lần, vậy mà đã trúng thưởng.
Cùng Hoa Hiền Phương nhiều lần như vậy, một chút động tĩnh cũng không có, chẳng lẽ người phụ nữ này bị vô sinh sao?
“Loại chủ đề này không thích hợp với trẻ em.” Anh xoa đầu cô bé Lolita.
Hoa Hiền Phương cũng có chút xấu hổ, nắm lấy tay Cô bé Lolita: ” Sênh Hạ, chị dâu dẫn em đi chơi xếp hình Lego nha?”
“Được ạ.” Lục Sênh Hạ cười toe toét rồi cùng cô lên lầu.
Cô vừa đi, Hoa Mộng Lan nhân cơ hội liền đứng bên cạnh Lục Kiến Nghi, vươn tay nắm lấy tay anh: “Kiến Nghi, em có chút sợ hãi.”
Cô ta nói rất khẽ, giọng nói vừa phát ra, thanh âm cô ta vừa nói, liền truyền đến tai hắn
Lục Kiến Nghi để cô ta cầm, cũng không hất ra, giống như thừa nhận thân phận vợ bé của cô ta.
“Về phòng trước đi.” Anh trầm giọng nói.
“Nơi đó trống trãi, chỉ có một mình em, em sợ, anh có thể đi cùng em không?” Hoa Mộng Lan khuôn mặt đáng thương liếc nhìn anh, nước mắt giàn giụa, trong lòng cảm thấy xót xa.
Lục Kiến Nghiên gật đầu dẫn cô ta đi ra ngoài.
Lục Vinh Hàn nhìn bóng lưng của anh, trong mắt bắt đầu lo lắng cho con trai mình.
Vốn dĩ tưởng rằng với năng lực của mình thì không cần lo lắng điều gì, nhưng không ngờ anh lại làm loạn.
Ông ấy không muốn anh giẫm lên vết xe đổ của mình, không phải ai cũng sẽ giống như Tư Mã Ngọc Như, có thể tha thứ cho ông, oan ức ở bên cạnh ông.
Hoa Hiền Phương bên ngoài mềm mại, bên trong mạnh mẽ, tính tình cứng rắn, bướng bỉnh, con bé không thể nào cứ thế chịu đựng ủy khuất mà ở chỗ này được.
Nếu chuyện này còn kéo dài, con bé nhất định sẽ buông tay.
Một khi con bé đã buông tay, sẽ không bao giờ tiếp tục.
Dù con trai có hối hận thì cũng đã muộn.
Tòa nhà phụ và tòa nhà chính được nối với nhau bằng một hành lang dài.
Từ phòng vui chơi của Lục Sênh Hạ, có thể nhìn thấy hành lang dài đó.
Hoa Hiền Phương nhìn thấy Lục Kiến Nghi và Hoa Mộng Lan qua cửa sổ sát đất.
Hoa Mộng Lan khoác tay anh, đem đầu tựa vào vai anh, có lẽ đang làm nũng hoặc tìm kiếm sự an ủi.
Tóm lại, hai người muốn thân mật bao nhiêu thì thân mật bấy nhiêu.
Muốn ân ái, có ân ái.
Cô như một kẻ thứ ba, xen vào giữa họ và phá hỏng cuộc hôn nhân đẹp đẽ của họ.
Lục Sênh Hạ cũng thấy, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên cao: “Chị dâu, tiêu rồi, anh cả hình như rất thích chị gái chị đó.
Chị ta nhất định là hồ ly tinh biến hình, chị không thể bị cô ta đánh bại, mau cướp anh cả lại.”
Một nụ cười đau thương nở ra trên khóe miệng Hoa Hiền Phương, cô không thích làm những việc nhàm chán như vậy, tốn công cho một người đàn ông không yêu mình thật không đáng.
Có lẽ cô sẽ nói chuyện với Hoa Mộng Lan và để cô ta thuyết phục Lục Kiến Nghi ly hôn với mình trong hòa bình.
Chỉ cần anh sẵn sàng đưa cho cô sáu mươi tỷ, cô sẽ lập tức biến mất, đi đến một nơi mà anh không bao giờ tìm thấy.
Lục Kiến Nghi đưa Hoa Mộng Lan về phòng: “Trần Trúc sẽ ở đây chăm sóc cô.
Nếu có chuyện gì thì gọi cho cô ấy.”
Anh xoay người muốn rời đi, lại bị cô ta ôm từ phía sau: “Kiến Nghi, đừng đi, ở lại với em được không?”
Lục Kiến Nghiên hất tay cô ta ra: “Tôi phải quay về.”
“Nhưng em sợ ở một mình, đứa con trong bụng em cũng sẽ sợ.” Đôi mi cô ta thoáng hiện lên, hai hàng lệ rơi xuống.
Lục Kiến Nghi không có biểu cảm gì, chỉ xoa đầu cô ta: “Trần Trúc sẽ chăm sóc cô.”
Nói xong liền bước ra ngoài.
Anh không phải người đàn ông có thể bị tan chảy chỉ vì vài giọt nước mắt.
“Kiến Nghi.”
Cô ta lập tức đuổi theo: “Anh nói chuyện với đứa nhỏ trước khi đi được không? Anh đã nhiều ngày không về, nó cũng muốn bố.”
Đứa trẻ là đòn sát thủ của cô ta, cô ta nhất định phải tận dụng thật tốt.
Lục Kiến Nghiên lộ ra vẻ mất kiến nhẫn, anh rất khó chịu với phụ nữ quá dính người.
“Là phụ nữ thì phải biết chừng mực, hiểu chưa?”
Giọng điệu của anh không nặng lắm, nhưng đối với Hoa Mộng Lan mà nói giống như một tảng đá đập vào ngực cô ta, cô ta nức nở nói: “Em xin lỗi, có lẽ bởi vì mang thai, tâm trạng của em đặc biệt không ổn định, hơn nữa em càng càng nhạy cảm.”
Thái độ của cô ta thay đổi nhanh chóng, cô ta rất biết tìm cớ cho mình.
Tình hình hiện tại đối với cô ta rất bất lợi, cô ta nhất định phải tìm cách thay đổi, không thể để Hoa Hiền Phương đè đầu cưỡi cổ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...