“Rất tốt.” Sắc mặc Lục Kiến Nghi vô cảm, nhàn nhạt thốt ra hai chữ, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, đánh thẳng vào lý trí của Hoa Hiền Phương.
Lục Kiều Sam cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, vô cùng bất ngờ.
Hoa Mộng Lan thấy thế liền vội vàng lên tiếng: “Kiến Nghi, anh hiểu lầm bọn em rồi.
Bởi vì có chung sở thích nên bọn em mới trở thành bạn bè của nhau, không liên quan chút nào đến anh đâu, em nói thật đó.”
“Chị đang diễn trò đấy à? Chị tưởng chúng tôi có thời gian xem sao?”
Hoa Hiền Phương hừ lạnh một tiếng, quay đầu về phía Lục Kiến Nghi: “Ông xã, chúng ta cũng nên về phòng thôi, em còn muốn hát cho anh nghe nữa.”
Lục Kiến Nghi nghe vậy liền đứng dậy, cùng Hoa Hiền Phương bước lên lầu.
Khóe môi Hoa Mộng Lan giật giật không ngừng, ô ta ghét nhất là cảm giác bị Hoa Hiền Phương nhìn thấy bộ mặt giả tạo của cô ta, biến cô ta thành một củ hành tây, bóc tách từng lớp từng lớp.
“Hiền Phương, cho dù em có tùy hứng như thế nào cũng không sao, ở trong lòng chị, em mãi mãi là em gái của chị, người thân ruột thịt của chị.” Hoa Mộng Lan ở phía sau lên tiếng, lời này cô ta nói cho Lục Kiến Nghi nghe, cô ta muốn duy trì hình ảnh một cô gái dịu dàng, bao dung trong mắt Lục Kiến Nghi.
Hoa Hiền Phương bật cười mỉa mai.
Cô vô cùng khâm phục Hoa Mộng Lan, trong số những người phụ nữ tâm cơ nhất thế giới này, cô ta mà nhận số hai thì không ai dám nhận số một.
Sau khi quay về phòng, Hoa Hiền Phương lấy một quả nho trên đĩa hoa quả đưa đến bên miệng Lục Kiến Nghi, muốn bón cho anh ăn thử.
Qủa nhiên Lục Kiến Nghi không muốn ăn, nhìu mày đầy chán ghét: “Bỏ ra.”
Tay Hoa Hiền Phương khẽ run rẩy, giống như bị gió lạnh bên ngoài cửa sổ thổi bay: “Anh chê tay tôi bẩn sao?”
“Con người cô có chỗ nào sạch sẽ sao?” Đôi môi mỏng của anh gợi lên một vòng cung đầy mỉa mai, hất mạnh tay khiến quả nho trong tay cô bay lên, dường như nó khiến anh cảm thấy buồn nôn vậy.
Hoa Hiền Phương cắn môi dưới, một sự buồn bã thoáng qua trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Anh ăn quả cam mà Hoa Mộng Lan đưa cho anh, điều đó đã thể hiện rõ rằng, trong lòng anh, Hoa Mộng Lan vô cùng thanh khiết, tựa như một viên ngọc sáng, còn cô lại muôn phần dơ bẩn, một món đồ cũ kỹ chẳng ai thèm.
“Anh đã từng nếm tay của tôi rồi mà, lẽ nào anh quên rồi sao?” Lời nói của cô mang đầy vẻ khiêu khích bất mãn.
Lục Kiến Nghi khẽ nheo mắt lại, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Vào những lúc tôi không cần cô, cô chỉ là một con đàn bà bẩn thỉu.”
Từng lời từng chữ trong câu nói ấy tựa như một viên đạn, mạnh mẽ bắn nát trái tim của Hoa Hiền Phương.
Trái tim cô nhói lên vì đau lòng khiến cô không ngừng hít sâu, tránh để lên cơn đau tim mà đột tử.
“Có phải anh phải lòng Hoa Mộng Lan rồi không?”
Lục Kiến Nghi không lên tiếng trả lời, đôi mắt đen láy của anh mờ ảo trong màn đêm.
Đêm hôm đó, người phụ nữ kia quả thực rất xinh đẹp, khiến anh không thể nào quên được.
Điều quan trọng nhất là cô ấy là người phụ nữ đầu tiên của anh.
Căn phòng đột nhiên trở nên vô cùng im ắng, cũng trong chính giây phút này trái tim Hoa Hiền Phương vỡ tung thành trăm mảnh.
Anh không hề lên tiếng trả lời cô, nghĩa là anh đang ngầm thừa nhận.
Chỉ sau vài lần gặp mặt, anh đã có cảm tình với Hoa Mộng Lan.
Qủa nhiên là người phụ nữ được giáo dục như một cô chủ quý tộc mới có thể phù hợp với thẩm mỹ và khẩu vị của anh.
Còn một cô gái hoang dã như cô chỉ có thể quỳ xuông bên chân anh, giống như một cây cỏ dại, mặc cho anh tùy ý giẫm nát.
“Muộn rồi, tôi đi ngủ đây.” Cô đứng dậy đi về phía giường.
Tối ngày hôm ấy, Lục Kiến Nghi không hề chạm vào cô, có lẽ trong lòng anh đang nghĩ đến Hoa Mộng Lan, nên cảm thấy cô tẻ nhạt vô vị.
Vài ngày sau.
Hoa Mộng Lan xuất hiện ở nhà họ Lục, chính Lục Kiều Sam là người đưa cô ta tới.
Hoa Mộng Lan muốn nhân lúc mọi chuyện còn nóng sốt, đốt lên ngọn lửa tình yêu trong người Lục Kiến Nghi, khiến anh phải say đắm cô ta
Bà Lục nhìn thấy cô ta, thái độ vô cùng lạnh lùng: “Cô đến đây làm gì?”
“Cháu nhớ em gái nên có mua một ít trái cây đến thăm con bé.” Hoa Mộng Lan khẽ cười.
Đúng lúc này Lục Kiến Nghi bước xuống từ phía cầu thang, phía sau anh là Hoa Hiền Phương.
Hoa Hiền Phương cảm thấy khung cách trước mắt này đầy mỉa mai, rõ ràng là chị ta đến đây để quyến rũ Lục Kiến Nghi, vậy mà lại lấy một cái cơ quang minh chính đại như vậy.
Lẽ nào chị ta không thể thẳng thắn một chút sao?
“Chị à, lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên em thấy chị hoa quả đến thăm em đó, em cảm động quá đi mất.” Hoa Hiền Phương không muốn lòng vòng với cô ta nữa, bộ mặt giả tạo của cô ta, cô sẽ bóc trần từng chút từng chút một.
Đáy mắt Hoa Mộng Lan lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng gương mặt cô ta vẫn luôn đậm ý cười: “Là do trí nhớ em không tốt nên mới không nhớ thôi.
Chị…”
Hoa Mộng Lan chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, cô ta lấy tay che miệng lại nôn khan.
“Mộng Lan, cô bị sao vậy? Liệu có phải cô ăn phải món gì không sạch sẽ không?” Lục Kiều Sam lấy cốc nước ở trên bàn trà đưa cho cô ta.
Hoa Mộng Lan chỉ lắc đầu, không lên tiếng đap, ngón tay bấu chặt vào quần áo: “Tôi… tôi…”
Cô ta gục đầu xuống, dường như cằm cô ta dán chặt vào ngực, nói quanh co nửa ngày cũng không nói ra được cô ta bị làm sao.
Lục Kiều Sam cười, giọng điệu giống như nói đùa: “Không lẽ cô mang thai rồi đấy chứ?”
Hoa Mộng Lan đang đợi có người nói ra câu này.
Cô ta bỗng nhiên ôm mặt òa lên khóc.
“Tôi cũng vừa mới biết chuyện này thôi, Kiến Nghi, tôi phải làm sao đây? Chúng ta phải làm sao đây?”
Toàn thân Lục Kiến Nghi chấn động kịch liệt, vô cùng kinh ngạc, thậm chí có chút khó tin.
Cô ta mang thai rồi sao?
Sao có thể xảy ra chuyện này chứ?
Trái tim Hoa Hiền Phương đột nhiên bị ai đó bóp nghẹn, cô bước một bước dài đến trước mặt Hoa Mộng Lan, nắm lây vai cô ta: “Chị nói vậy là có ý gì? Mau nói rõ cho tôi.”
“Hiền Phương, chị cũng không biết chị mang thai con của Kiến Nghi.
Chị xin lỗi em, xin lỗi em.” Hoa Mộng Lan khóc như mưa, vô cùng đáng thương, thậm chí còn tản ra vài phần hoảng sợ.
Lục Kiều Sam cậy mạnh, đẩy Hoa Mộng Lan ra: “Cô cút qua một bên đi, bây giờ Mộng Lan đang mang thai, cô đừng hòng làm hại cô ấy.”
Hoa Hiền Phương lảo đão lùi về sau vài bước, cảm thấy tựa như sấm sét vang lên ầm ầm, trong đầu cô vang lên những tiếng ầm đinh tai nhức óc, giống như có ai đó đang thả bom vậy, từng quả một thi nhau nổ tung, khiến cô choáng váng đầu óc, lục phủ ngũ tạng nhào lộn lung tung.
Lục Kiến Nghi và Hoa Mộng Lan?
Bọn họ đã lên giường với nhau?
Thậm chí còn có cả con?
Thảo nào lúc ở hồ nước nóng, Hoa Mộng Lan lại to gan như vậy.
Thảo nào cô ta lại không chút kiêng kỵ ngồi lên đùi Lục Kiến Nghi.
Thảo nào anh ăn cam mà cô ta bón cho anh.
Hóa ra bọn họ sớm đã ở sau lưng cô lét lút ân ái.
Cô còn tưởng rằng Lục Kiến Nghi ngàn năm không thay đổi?
Hóa ra bản lĩnh của mấy ngày hôm nay đều là do Hoa Mộng Lan giải quyết cho anh ta.
Ha ha ha.
Đột nhiên Hoa Hiền Phương cảm thấy thật nực cười, cô muốn cười một trận thật lớn, thật đã đời.
Vậy nhưng cô không thể cười nổi, ngực cô giờ đây như có một cái gì đó tắc nghẹt, nó khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn, vô cùng khó chịu, khiến cô đau đến quặn cả người.
Hoa Hiền Phương cố gắng lấy tay đè lên ngực, tránh để bản thân mình khuỵu ngã.
Vật lộn một hồi lâu, cô mới mơ màng thốt ra một câu: “Lục Kiến Nghi, anh lên giường với chị ta lúc nào?”
Lục Kiến Nghi không nhìn cô, sắc mặt anh u ám, khó mà nắm bắt được anh đang có cảm xúc gì.
Chuyện ở khách sạn, anh không muốn nhắc đến, cũng không phải có nghĩa vụ nói cho cô biết.
“Không liên quan đến cô.”
Chỉ vài chữ lạnh lẽo như vậy nhưng cũng đủ để trở thành một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào trái tim vốn đã rỉ máu của cô.
Cô chỉ là bù nhìn, cô không có tư cách lên tiếng chất vấn anh.
Anh ngủ với người phụ nữ nào, khiến người phụ nữ nào mang thai không hề liên quan đến cô.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...