Rốt cuộc cũng tới thời gian phải đi huấn luyện, bây giờ cuộc sống một nhà bốn người như thế Lê Tư Thần thật sự không muốn rời đi, nhưng việc huấn luyện cũng không thể bỏ được. Cậu không muốn trở thành một kẻ hèn yếu, đã lựa chọn con đường này, vậy thì cậu tất phải bước tiếp, cậu sẽ không buông tay những người anh em này, cậu cũng muốn có đủ năng lực. Vậy thì quý trọng thời gian ba ngày cuối tuần ở chung với bọn họ là được rồi.
Ngày hôm sau, khi Lê Tư Thần nói với Âu Dương Thần mình phải rời khỏi đây, Âu Dương Thần tỏ vẻ sẽ sắp xếp. Thật ra, cuộc sống bốn người như vậy, Âu Dương Thần rất thích, tất nhiên cũng không nỡ để Lê Tư Thần đi, nhưng anh biết một người đàn ông nếu muốn có năng lực thì cần phải trả giá rất nhiều. Cho nên mấy ngày này, Âu Dương Thần thường mang Hân Nhi và hai đứa con đi chơi khắp nơi, thời gian này Hân Nhi tương đối vất vả, một mặt vì bận rộn bàn giao công việc, mặt khác còn chuẩn bị cho buổi biểu diễn thời trang. Trong lúc này Âu Dương Thần cũng giúp sức rất nhiều, hơn nữa từ lúc Hân Nhi biết Âu Dương Thần muốn Lê Tư Thần đi học tập kín, Hân Nhi cũng không bỏ được, nhưng khi Lê Tư Thần tỏ vẻ bản thân mình tự nguyện muốn đi, Hân Nhi cũng không bàn cãi nữa, chỉ là trong lòng vẫn không nỡ và rất lo lắng như trước, bao giờ cũng lo có phải Lê Tư Thần ở bên ngoài đã thành thói quen rồi không? Đây là điều làm Hân Nhi không bỏ xuống được, mà Vãn Tình biết cháu ngoại của mình muốn đi học tập, đã nhiều năm không gặp nhau, nên cũng không muốn. Vì thế trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều đặc biệt quý trọng, nhưng lúc bạn đặc biệt quý trọng thời gian, thì thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, đảo mắt đã tới buổi biểu diễn thời trang của Hân Nhi. Lưu Phàm, Cầm Vận, Hạ Vũ đều rối rít đi tới nước Pháp. Với Lưu Phàm mà nói, về Daisy thì ngoài sự kinh ngạc lúc trước còn có rất tán thưởng và khâm phục, hơn nữa vì đoạn tình cảm không muốn ai biết này không thể không tới. Còn Cầm Vận là chị em tốt cộng thêm trong lòng con gái muốn nhìn con rể nên chuyến đi này là tất yếu. Còn một người khác không thể gọi là người đó là Dật Phong, đối với anh ta mà nói nơi nào có náo nhiệt thì phải đi, hơn nữa mấy anh em đều tới đây, vì cớ gì anh ta không đến….
Buổi biểu diễn thiết kế thời trang của Daisy có rất nhiều doanh nhân trong giới thời trang và các thế hệ đi trước tới tham dự, tất nhiên cũng có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong thương giới. Đối với người Daisy này, tất cả mọi người trong giới thời trang ngoại trừ Mal, trên cơ bản không ai biết cô có bộ dạng như thế nào, là vuông là dẹt hay là tròn, chỉ biết phong cách thiết kế của Daisy rất độc đáo. Hơn nữa một năm chỉ có mấy bộ quần áo, nhưng mỗi một bộ đều là vô giá, thậm chí quần áo của Daisy còn đắt tiền hơn cả mấy bậc thầy thiết kế. Một bên vì quy tắc đồ càng ít tất nhiên càng đắt tiền, vật hiếm có mới đáng quý, đây là điều nhất thiết phải thế. Về mặt khác là vì đồ Daisy thiết kế thực sự có phong cách rất độc đáo trong giới thời trang, khó bắt chước nhất. Có lẽ bạn có thể sao chép toàn bộ thiết kế của Daisy, nhưng bạn lại không thể hiện được hàm súc trong đó, bởi vì mỗi một kiểu dáng Daisy thiết kế đều có vài chỗ phong cách không giống nhau. Trường hợp khác nhau có lẽ thể hiện cảm giác khác nhau, khi thì đáng yêu khi thì quyến rũ, khi thì trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ cần một tý thay đổi nho nhỏ ở chỗ này là có thể không giống rồi. Đây cũng chính là nguyên nhân thiết kế của Daisy đắt như vàng nhưng vẫn có nhiều người bằng lòng sử dụng như trước.
Buổi biểu diễn thời trang tiến hành cực kỳ thuận lợi, rất nhiều người là siêu mẫu quốc tế, có thể catwalk show vì tác phẩm của Daisy, đương nhiên có rất nhiều người đều sẵn lòng. San San cũng làm người mẫu bước lên sân khấu chữ T, bộ lễ phục mà San San mặc là Hân Nhi đặc biệt lấy số đo cơ thể của San San thiết kế, làm San San nổi bật như một thiên sứ rơi xuống nhân gian… Nhưng khiến tất cả mọi người rất tò mò chính là bản thân Daisy ở buổi biểu diễn thời trang dành cho mình có phải sẽ xuất hiện không? Thật ra buổi biểu diễn này không loại trừ có rất nhiều người vì tới gặp Daisy mới đến, rất có khả năng đây là cơ hội được nhìn thấy người thiết kế thần bí Daisy kia, tất cả mọi người đang chờ đợi người thiết kế thần bí xuất hiện, thậm chí còn có người hoài nghi, lần này Daisy cũng không tới đây.
“An, cô nói xem hôm nay là buổi biểu diễn dành riêng cho Daisy vậy rốt cuộc cô ấy có đến hay không đây?” Mark hỏi, năm năm trôi qua, đối với Daisy Mark vẫn rất ngưỡng mộ, bây giờ Daisy chính là nữ thần trong giới thời trang.
“Không biết, Mark, anh nói Lưu Phàm đến đây không? Sao không nhìn thấy anh ấy.” An sốt ruột hỏi, thật ra cô ta tới đây nguyên nhân lớn nhất chính là để gặp Lưu Phàm.
“Phàm từng nói cậu ấy sẽ tới, không biết bây giờ đang ở đâu? Nhưng mà Phàm rất thích Daisy.” Mark nói.
“Thích Daisy? Mark, người tên Daisy từ trước tới giờ cũng không dám xuất hiện ra gặp mặt người khác, chỉ sợ là bộ dạng xấu xí vô cùng.” An khinh thường nói.
“Chắc là không phải đâu, tôi thấy cô ấy nhất định là một người phụ nữ xinh đẹp, giống như thiên sứ ấy….”
Trong tiếng giới thiệu “Bây giờ, chúng tôi xin mời thiết kế thần bí Daisy bước ra” của người chủ trì, dưới sân khấu xôn xao hẳn lên, tất cả mọi người chăm chú nhìn chằm chằm lên sân khấu, chỉ thấy bước ra chính là một đôi bạn nhỏ đáng yêu, bộ dạng con trai vô cùng anh tuấn lại có chút lạnh lùng còn tiểu mỹ nữ vừa nhìn qua đã cảm thấy cực kỳ đáng yêu, lúm đồng tiền nhỏ nhắn lộ ra, là một tiểu thiên sứ xinh đẹp, rồi sau đó đi ra chính là một đôi đẹp như ngọc. Rất dễ nhận thấy người đàn ông như vương tử trước mắt có vài nét giống hệt với tiểu soái lúc nãy, đồng thời khiến cho người ta có cảm giác rất lãnh khốc.
Còn người con gái bên cạnh anh có ngũ quan tuyệt đẹp, là một mỹ nhân Phương Đông hoàn mỹ. Nhưng lễ phục mà bọn họ mặc trên người không trang trọng, giống như quần áo mặc hàng ngày trong cuộc sống, nhưng vẫn khiến người ta cảm giác rất chói mắt, giống như bước ra từ trong tranh, có nghi vấn ở đây, rốt cuộc Daisy là người đàn ông lãnh khốc kia, hay là người con gái xinh đẹp đó? Rất nhanh vấn đề này đã có câu trả lời.
Hân Nhi cầm lấy microphone tác phong dịu dàng nói “Xin chào mọi người, tôi là Daisy, rất vui mừng mọi người có thể tới buổi biểu diễn thời trang lần này, lúc trước vì lý do cá nhân không gặp mặt các vị được, đó là điều Daisy tiếc nuối, hôm nay buổi biểu diễn thời trang rất thành công. Tại đây Daisy muốn đặc biệt cảm ơn thầy vỡ lòng của tôi là Mal, chính Mal dẫn tôi vào giới thiết kế thời trang, dạy dỗ tôi rất nhiều thứ, để tôi tìm thấy sở thích của bản thân mình. Thật ra tôi cũng hiểu mỗi một thiết kế đều có sự nỗ lực vạn phần của người thiết kế, tôi vẫn luôn cho rằng người thiết kế cũng là người tạo ra cái đẹp, tôi rất muốn chăm chỉ làm một người thầy sáng tạo ra cái đẹp, tạo ra nhiều cái đẹp thuộc về chúng ta, đồng thời cũng muốn cảm ơn người nhà luôn đồng hành với tôi, cùng với các bảo bối đáng yêu của tôi luôn ủng hộ, tin rằng mọi người cũng thấy quần áo hôm nay người một nhà chúng tôi mặc không phải là lễ phục đúng chuẩn, ngày trước Daisy có khuynh hướng thiết kế lễ phục hơn, nhưng hôm nay Daisy muốn thể hiện chính là hạnh phúc bình thường cho mọi người thấy, kiểu trang phục này tôi lấy tên là Love, đại biểu cho tình yêu giữa người nhà chúng tôi, hơn nữa kiểu trang phục này sẽ không hiếm có như quần áo trong quá khứ, mà kiểu trang phục này sẽ chuyển hướng ra thị trường, hi vọng mọi người có thể nhận được hạnh phúc nhiều hơn. Cám ơn tất cả mọi người…” Hân Nhi cúi thấp đầu về phía dưới sân khấu, còn mấy phóng viên tinh mắt phát hiện người đàn ông này chính là Âu Dương Thần, tổng giám đốc tập đoàn Âu thị, trong thời gian đủ thứ lộn xộn, Âu Dương Thần và Daisy cùng nhau lên sân khấu, hơn nữa nói rất rõ ràng là người một nhà. Đây tuyệt đối chính là điểm bùng nổ, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều tranh nhau đi phỏng vấn.
“Daisy, xin hỏi cô và tổng giám đốc Âu là vợ chồng sao? Vậy hai đứa bé này là kết tinh tình yêu của hai người sao?”
“Daisy, vì sao đột nhiên thay đổi phong cách thiết kế muốn thiết kế trang phục bình thường, bên trong có chuyện cũ gì phải không?”
“Daisy, vì sao nhiều năm như vậy chưa bao giờ có mặt trong biểu biểu diễn thời trang của người khác, lúc trước nói bé trai là đứa nhỏ của tổng giám đốc Âu với San San, xin hỏi cô có liên quan gì tới chuyện này không?”
Âu Dương Thần nắm tay chặt tay Hân Nhi, anh rất ghét những câu hỏi này, nếu là ở thành phố A tuyệt đối không có ai dám hỏi Âu Dương Thần như vậy, chỉ là giờ đây đang ở nước Pháp, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh không có cách nào khác. Hân Nhi cho anh một ánh mắt yên tâm, đối với cô mà nói nếu mấy vấn đề này cô có thể trả lời thì cô sẽ nói, hơn nữa cô không phải là ngôi sao nên cũng không sợ chuyện xấu gì cả.
“Rất cảm ơn mọi người quan tâm tới cuộc sống của tôi như vậy, vị bên cạnh tôi đây là chồng của tôi theo như lời mọi người nói, chúng tôi đã sớm kết hôn vào năm năm trước, giữa thời gian này bởi vì hiều lầm mà tách ra, về phần hai bảo bối đáng yêu này là kết tinh tình yêu của tôi và chồng tôi. Còn ngôi sao San San trong miệng mọi người cũng chính là người bạn tốt nhất của tôi, thế nhưng những thứ này đều là chuyện riêng của tôi, hơn nữa có vẻ như tin tức của tôi cũng không có giá trị lớn, cho nên xin mọi người dành nhiều thời giờ trên thiết kế của tôi hơn. Về phần chuyển hướng thiết kế, thực ra không có cái gọi là bởi vì nguyên nhân gì, nói thật trong khoảng thời gian trước đó tôi thấy cái gì thích thì sẽ thiết kế cái đó, chỉ là không bày ra trước mặt mọi người mà thôi. Tóm lại, tôi hy vọng mọi người có thể chú ý nhiều lên tác phẩm của tôi hơn, xin cám ơn mọi người.” Nói xong Hân Nhi kéo tay Âu Dương Thần nghênh ngang rời đi, không ít phóng viên còn đặc biệt chụp bóng lưng của bọn họ, gọi là bóng lưng tương xứng nhất.
Hai phương hướng khác nhau ở chỗ không xa có hai người cứ như vậy ngây ngốc nhìn hai người rời đi, một người là Lưu Phàm, chứng kiến hạnh phúc của Hân Nhi và Thần, đột nhiên anh ta cảm thấy thật ra hạnh phúc thật sự rất đơn giản, chỉ là trước đây không biết mà thôi, nhưng hạnh phúc của anh ta rốt cuộc là ở nơi nào? Mà một người khác còn lại im lặng đứng nơi bí mật gần đó là Tiếu Mặc Thiên, thấy Hân Nhi và Âu Dương Thần nghênh ngang rời đi, xứng đôi như vậy, hai năm trước từ giây phút anh ta nhìn thấy Âu Dương Thần, Tiếu Mặc Thiên liền biết người yêu của Hân Nhi là Âu Dương Thần, người đàn ông đó giống như vương tử, nếu là chỉ trong chuyện buôn bán, có lẽ Tiếu Mặc Thiên còn có dũng khí tranh giành với anh, nhưng nếu là trong lòng Hân Nhi thì sao? Anh ta không có tư cách gì, Hân Nhi luôn trốn tránh, từ chối rõ ràng như vậy, anh ta biết chứ, ngay cả tư cách tranh giành với Âu Dương Thần anh ta cũng không có. Nhớ lại lúc ở nhà họ Lê chứng kiến Hân Nhi nhìn xa xăm mất mát, giống như là thiên sứ bị gãy cánh, bây giờ cuối cùng cũng đã tìm được cánh cho mình rồi, có thể bay lượn tiếp, như vậy là tốt rồi.
“Anh trai Tư Thần, bây giờ em đã thành người con gái đẹp và thùy mị rồi, anh thích em được không….” Tĩnh Di vẫn luôn quấn lấy Lê Tư Thần hỏi vấn đề này. Nhưng Lê Tư Thần vẫn không đáp lại, cậu đang chờ Hân Nhi qua đây, cậu phải đi, nhìn Dung Dung cách đó không xa, Lê Tư Thần biết sắp tới thời gian phải đi rồi.
“Mẹ….” rốt cuộc thấy Hân Nhi đi qua, Lê Tư Thần không để ý tới Tĩnh Di mà chạy vọt tới.
“Mẹ, con phải đi.” Giọng Lê Tư Thần hơi hạ xuống.
“Cái gì? Sao có thể nhanh như vậy chứ, Tiểu Thần, lễ chúc mừng mẹ…,” mặc dù biết sớm muộn gì ngày này cũng tới, nhưng Hân Nhi vẫn không cảm giác được sao lại nhanh như vậy, điều này thật sự khiến Hân Nhi khó có thể đón nhận.
“Mẹ, về sau còn có hàng triệu cơ hội chúc mừng mẹ mà. Rất nhanh con sẽ trở lại.” Giờ phút này bóng dáng nhỏ bé của Lê Tư Thần tỏa ra muôn vàn tia sáng.
“Tiểu Thần….. con không nói gì với tiểu công chúa sao?” Hân Nhi lo lắng hỏi, tiểu công chúa ý lại Tiểu Thần như vậy, Tiểu Thần đi rồi, tiểu công chúa có chịu được không?
“ Mẹ, anh trai nói gì với con ạ?” Tiểu công chúa nở nụ cười yếu ớt, nhìn Lê Tư Thần và Hân Nhi.
Hân Nhi xoay đầu không dám nhìn bọn họ, Âu Dương Thần kéo Hân Nhi, để cô tựa vào người mình, giờ khắc này anh cũng không dễ chịu chút nào.
“ Tiểu công chúa, anh phải đi tới một nơi rất xa để đọc sách, khi về sẽ mang quà cho em.” Lê Tư Thần vẫn dùng giọng điệu như mọi ngày nói chuyện với tiểu công chúa.
“ A, được ạ, anh trai, em còn muốn Winnie the Pooh ( Pooh Bear), đừng quên nhé.” Tiểu công chúa cũng không phát hiện ra Lê Tư Thần khác thường, chỉ nghĩ rằng Lê Tư Thần đi vài ngày như mọi khi.
“ Được, anh đi rồi, em phải chú ý tới mẹ đó.” Sau khi Lê Tư Thần nói xong ôm chặt lấy tiểu công chúa, ghé vào lỗ tai bé nhẹ nhàng nói một câu rồi cứ như vậy bước đi.
“ Tiểu thần...” Hân Nhi cúi đầu gọi, bước chân Lê Tư Thần hơi dừng lại, nhưng vẫn cứng rắn bước đi tiếp, cậu không dám ngừng, vì không bỏ được.....
Mà bên kia dường như Dung Dung đang chờ Lê Tư Thần, lúc xoay người không cẩn thận đụng vào một người.
“ A, mỹ nữ thật ngại quá.” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Dung Dung bất giác ngẩng đầu lên, lúc đang nhìn tướng mạo của người kia, ánh mắt lóe lên, nhưng cũng che giấu đi rất nhanh...vì Tiểu Thần đã đi tới bên cạnh, Dung Dung không nói thêm gì, trực tiếp dẫn Tiểu Thần đi luôn...
“ Sao lại cảm giác quen thuộc như vậy nhỉ? Hình như đã gặp người con gái này ở đâu rồi...” Dật Phong tự nhiên lẩm bẩm, khoảnh khắc vừa nhìn thấy Dung Dung hình như trong lòng có gì đs bừng tỉnh, khí phách trên người cô có cảm giác rất quen thuộc, vẻ mặt của cô cũng rất quen thuộc, vì sao tất cả đều quen thuộc như thế? Dật Phong sững sờ đứng ngay tại chỗ, dường như có hình ảnh gì đó xẹt qua trong đầu.
“ Anh Tư Thần...” Thấy Tĩnh Di chạy tới la lên, Dật Phong mới tỉnh ngộ, nhìn Tĩnh Di vọt tới, Dật Phong cũng không tự chủ được chạy ra ngoài. Không có suy nghĩ gì cả, anh ta chỉ biết anh ta cần phải bắt lấy thứ gì đó, anh ta có cảm giác nếu không chạy ra sẽ hối hận cả đời... Lúc Dật Phong chạy tới, Dung Dung đã lái xe dẫn Lê Tư Thần lao nhanh ra ngoài.
“ Anh Tư Thần, anh đi đâu đó?” Lúc này mấy người Hân Nhi cũng chạy ra.
Đột nhiên tiểu công chúa kịp phản ứng, cũng xông tới gọi to “ Anh...anh...” Nhưng đã không thấy bóng dáng Lê Tư Thần đâu nữa.
“ Mẹ, anh đâu? Có phải anh đi rồi, có phải anh không cần tiểu công chúa nữa rồi không?” Đột nhiên tiểu công chúa khóc to, cầm tay Hân Nhi hỏi.
“ Tiểu công chúa...Không phải như thế đâu, anh đi học tập, rất nhanh sẽ về mà, con tin mẹ đi.”
“ Mẹ...” Tiểu công chúa ôm chặt Hân Nhi khóc thút thít.
“ Tiểu Dung...” Dật Phong nhẹ nhàng nỏ non, ngay cả anh ta cũng không biết làm sao mà lại gọi ra tên này, chỉ cảm thấy tên đó rất quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc như vậy, giọng nói quen thuộc như vậy...đáng tiếc không ai cho anh ta câu trả lời...vì sao lại quen thuộc như vậy...vì sao...
Thành phố A
“ Mẹ, ba, chúng ta cũng phải đi mua quần áo mẫu Love kia được không...” một bé trai mập mạp hưng phấn nói.
“ Được, chỉ cần Tiểu Hạo thích là được rồi, ngày mai ba sẽ dẫn Tiểu Hạo đi có được không?”
“ Dạ, ba tốt quá, Tiểu Hạo thích ba nhất.” Nói xong bé trai mập mạp hôn lên má người đàn ông anh tuấn kia một cái.
“ Vậy còn mẹ?”
“ Tiểu Hạo cũng thích mẹ nhất, hi hi.”
“ Ừ, ngoan, đi chơi đi.”
“ Phi, bây giờ cô ấy thật sự rất hạnh phúc...” Tiểu Vân nói với Diệp Phi.
“ Ừ, anh cũng sẽ manh lại hạnh phúc cho em và Tiêu Hạo, Tiểu Vân, em tin anh không?” Diệp Phi nhìn Tiểu Vân hỏi, anh thật sự cảm ơn Lê Tư Thần giúp anh tìm được tình yêu đích thực của đời mình, tìm lại được Tiểu Vân và Tiểu Hạo là chuyện Diệp Phi cảm thấy hạnh phúc nhất.
“ Muốn em tin lời anh cũng được, chủ nhật về nhà ăn cơm với ông nội.”
“ Tiểu Vân, em có biết...” Trong vấn đề này Diệp Phi vẫn không cách nào tha thứ cho ông cụ Diệp.
“ Vậy anh bảo sao em tin anh chứ, đến bây giờ anh còn chưa đồng ý tha thứ cho ông nội, là vì lúc trước ông phá hrng chuyện của anh và Hân Nhi đúng không? Cho nên anh mới không bằng lòng tha thứ cho ông.” Vẻ mặt Tiểu Vân mất hứng nói.
“ Tiểu Vân, không phải như thế...”
“ Vậy thì thế nào, nói thế nào thì đó cũng là ông nội anh, ông cụ của Tiểu Hạo, anh nỡ lòng nào...” Tiểu Vân thật sự không muốn nhìn thấy đến bây giờ Diệp Phi và ông cụ Diệp vẫn còn như vậy, Diệp Phi vẫn chưa tha thứ cho ông cụ Diệp, nhưng thật ra Tiểu Vân biết Diệp Phi vẫn rất yêu ông cụ Diệp.
“ Được rồi, ngày mai đón hai người rồi đi, Tiểu Vân, em thật sự là cô bé ngốc...” Diệp Phi bất đắc dĩ, tâm tư Tiểu Vân sao anh có thể không hiểu chứ? Vợ như thế, còn mong gì hơn nữa....
“ Thần, tiểu công chúa vẫn chưa ra ư?”
“ Ừ, vừa nãy anh đi nhìn, đang xem quà mà Tiểu Thần chuẩn bị cho nó.”
“ Tình cảm anh em chúng nó tốt như vậy. Thần, nếu không gọi Tiểu Thần về đi?” Hân Nhi buồn khổ nói, thật đúng là rất không nỡ xa Tiểu Thần...
“ Bà xã...”
“ Được rồi, em không nói nữa, em chỉ lo lắng cho tiểu công chúa, thôi em còn phải đi với San San bàn chút chuyện áo cưới.” Hân Nhi thản nhiên nói.
Âu Dương Thần nhìn Hân Nhi rời đi cũng lo lắng một hồi, thứ nhất nghe nói tổ chức huấn luyện khủng bố rất hung ác khắc nghiệt, làm sao anh không lo lắng cho Tiểu Thần chứ? Nhìn thoáng qua tiểu công chúa trong phòng kia thờ dài một hơi.
Nhìn trong căn phòng đầy quà tặng mà bình thường tiểu công chúa hay nói với Lê Tư Thần, tiểu công chúa đau lòng một lúc, ngày đó anh nói có một kinh hỉ cho bản thân mình trong căn phòng này, nhưng thực ra tặng quà nhiều như vậy là để anh rời khỏi đây: “ Anh, em chờ anh trở về...” Tiểu công chúa ôm Winnie the Pooh mà mình yêu nhất lẩm bẩm nói....
Hết.
Lời ngoài mặt: Cuối cùng cũng đại kết cục, cám ơn mọi người, về chuyện Lê Tư Thần, và chuyện của Dật Phong cùng Dung Dung sẽ viết truyện khác..... Tóm lại là, cảm ơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...