Làm thế nào Lưu Phàm cũng không thể tưởng tượng được Daisy chính là người chị dâu Lê Hân Nhi trước mắt này. Nếu Hân Nhi chỉ là Daisy, thế thì có lẽ Lưu Phàm sẽ không có cảm giác tan nát cõi lòng như thế này, nhưng mà lại cô chính là người phụ nữ mình đau khổ tìm kiếm trong năm năm. Vẫn luôn nghĩ rằng người phụ nữ xấu xí kia chính là tình yêu cuối của mình, nếu như vì cô mà buông bỏ cả rừng rậm, như thế anh cũng thật sự sẵn lòng. Nhưng giờ phút này Lưu Phàm cảm thấy mình châm chọc cỡ nào, cô không cần….., vì bên cạnh cô có Thần, nếu là người khác có lẽ Lưu Phàm còn có thể cố gắng, nhưng đó là Âu Dương Thần, là anh em của mình. Bốn người bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quan trọng nhất giữa anh em chính là tình nghĩa, vợ bạn tuyệt đối không thể bắt nạt, huống chi tình cảm của Hân Nhi và Thần phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới đi tới bước này của ngày hôm nay. Hân Nhi rời đi năm năm, chứng kiến Thần vẫn luôn đau khổ, Lưu Phàm chỉ biết bản thân mình nên buông tay, phải chôn đoạn tình yêu chỉ có mình biết này vào trong bụng…..
“Cũng không hỏi tôi mà….” Âu Dương Thần gửi cho Hân Nhi một ánh mắt anh đây rất vô tội. Hai người lại lặng lẽ liếc mắt đưa tình, Lưu Phàm phía đối diện chứng kiến hai người như vậy ánh mắt không tránh khỏi tối sầm, phải quên, phải buông tay….
“Cô chủ, rốt cuộc ngài đã về, ông chủ và bà chủ đang chờ ngài đấy ạ?” Hân Nhi về tới nhà họ Lê, người làm nhà họ Lê đều rất vui vẻ, về nhà họ Lê đằng đẳng năm năm rồi, cô đối xử với lớn nhỏ trong nhà họ Lê rất tốt. Với người nhà họ Lê mà nói, Hân Nhi không chỉ là cô chủ nhỏ của bọn họ mà càng giống người thân hơn, lúc trước tin tức Hân Nhi bị thương mọi người đều biết, bây giờ thấy Hân Nhi về nhà, đám người làm tất nhiên rất vui vẻ.
“Dạ, mẹ Vương. Cám ơn ngài, vất vả rồi.” Hân Nhi cười nói với mẹ Vương.
“Cô chủ, cô không có việc gì là tốt rồi.”
“Bà Vương, bà có nhớ con không hả, Tiểu Hoa của con có tốt không?” Tiểu công chúa quan tâm hỏi, trong khoảng thời gian đi vắng, cũng không biết mèo Tiểu Hoa của cô bé có tự chăm sóc mình tốt không.
“Tốt tốt tốt, chị nhỏ, con cứ yên tâm, mèo Tiểu Hoa rất khỏe.” Mẹ Vương cười nói.
“Vậy là được rồi, con muốn gặp bà ngoại….” tiểu công chúa chạy nhảy đi vào trong phòng.
Thấy tiểu công chúa và Hân Nhi như vậy, Âu Dương Thần không khỏi cảm ơn ông trời, cũng may có nhà họ Lê đã chăm sóc vợ và con mình mấy năm nay. Không để bọn họ phải chịu khổ cực, điều này khiến trong lòng Âu Dương Thần thoải mái hơn. Nếu như mấy năm nay Hân Nhi và tiểu công chúa còn có Tiểu Thần sống cuộc sống nghèo khó, như vậy thì Âu Dương Thần càng thêm đau lòng áy náy hơn.
“Hân Nhi, đã về à, vết thương tốt lên chưa….” Hân Nhi đi vào, Vãn Tình lập tức quan sát con gái từ trên xuống dưới, mới hơn một tháng không gặp, trong thời gian đó Vẫn Tình quả thật rất lo lắng, nếu không phải Lê Cận ngăn cản, chỉ sợ Vãn Tĩnh đã sớm chạy tới thành phố A rồi.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, đã khỏe rồi ạ.” Chứng kiến Vãn Tình khấn trương như vậy, Hân Nhi càng áy náy không thôi. Thần là đứa con rất nhiều khi không quan tâm đến ba mẹ của mình, giây phút này Hân Nhi thật sự cảm thấy rất xấu hổ, đồng thời cũng là người đã làm mẹ nên Hân Nhi càng hiểu sự lo lắng và sốt ruột của Vãn Tĩnh….
“Bà ngoại, bà ngoại, bà không cần lo lắng đâu, tiểu công chúa chăm sóc mẹ rất tốt ạ. Còn có ba hàng ngày làm đồ ăn ngon cho bọn con nữa.” Tiểu công chúa tự hào nói, như sợ người khác không biết công lao của mình.
“Ừ ừ, tiểu công chúa rất ngoan….” Vãn Tình cũng trìu mến nhìn tiểu công chúa.
“Mẹ, đây là Thần….” Hân Nhi vội vàng giới thiệu. Cô biết Vãn Tình và Lê Thắng vẫn để bụng chuyện lúc trước, nhưng vì hạnh phúc của con gái, nên không nói thêm gì. Trong mắt của họ, hạnh phúc của Hân Nhi là quan trọng nhất.
“Ba, mẹ….” Âu Dương Thần lịch sự chào hỏi, người đàn ông có thái độ kiêu kỳ không ai bì nổi này, lại bằng lòng cúi đầu đúng tiêu chuẩn trước mặt Lê Thắng và Vãn Tình, vì họ cho anh người phụ nữ yêu nhất trong sinh mệnh, vì họ thương yêu người phụ nữ anh yêu nhất, vì họ nuôi nấng bọn nhỏ anh yêu nhất, cho nên Âu Dương Thần tâm phục khẩu phục cúi người.
Nhưng Lê Thắng và Vãn Tình hơi sửng sờ, mặc dù biết bọn họ ở cùng nhau, nhưng tiếng gọi ba mẹ này, dù sao vẫn có cảm giác không gánh vác nổi.
“Tổng giám đốc Âu, từ ba mẹ này đúng là không nên nói bừa, bây giờ cậu và Hân Nhi cũng chưa được xem là vợ chồng chính thức, mà cậu chỉ là ba của Tiểu Thần và tiểu công chúa thôi.” Lê Cận đứng bên cạnh lạnh lùng nói, anh cũng không quên bộ dạng bi thương bất lực lúc trước của Hân Nhi, còn có nhiều năm ngày đêm dày vò, nhớ nhung cậu ta đến đau đớn như vậy….. Trong mắt Lê Cận, mặc dù hi vọng em gái hạnh phúc, nhưng điều này không có nghĩa là anh cần phải hoàn toàn không hề để ý tới người đã từng tổn thương em gái anh, nhất là người làm tổn thương sâu sắc như vậy.
“Em và Hân Nhi đã là vợ chồng hợp pháp vào năm năm trước, có kết tinh của tình yêu bọn em, vì sao không thể gọi….” Âu Dương Thần hỏi lại.
“Là sao? Trên tờ đăng ký kết hôn này là tên của Hân Nhi nhà chúng tôi sao?” Lê Cận lạnh lùng hỏi. Nghĩ tới năm năm trước Hân Nhi khóc lóc cầu xin mình mang cô đi, nói với mình rằng cô không muốn làm thế thân, nếu Hân Nhi không phải là em gái mình, như vậy thì nhất định cô sẽ tự động rời khỏi nhà họ Lê, cô có kiêu ngạo của cô, có tự tôn của cô, làm sao có thể cho phép ngay cả trên tờ giấy đăng ký kết hôn lại là tên người khác.
“ Đương nhiên, em cũng không có khả năng ngay cả vơ mình gọi là gì cũng không biết, đây chính là giấy chứng nhận của bọn em, khế ước kỳ hạn hôn nhân cao nhất 100 năm ở Ireland.” Âu Dương Thần rất ung dung đưa hai tờ giấy màu hồng nhạt mỏng manh ra. Đối với điểm này thầm cảm thấy may mắn bản thân đã sớm có chuẩn bị.
Vẻ mặt Hân Nhi cũng kỳ quái nhìn Âu Dương Thần, người ta không biết nhưng cô thì biết, ngày đó lúc đăng ký rõ ràng là dùng chứng minh thư của Lăng Phi Tuyết, như vậy bây giờ Thần...Hân Nhi hơ lo lắng nhìn Âu Dương Thần.
Lê Cận nghiêm túc cầm tờ đăng ký kết hôn qua xem, quả đúng là Ireland. Nhìn xuống ngày tháng đúng là năm năm trước, kinh ngạc nhất ở trên tờ giấy là tên của Hân Nhi. Đây rõ ràng quá gian dối, năm năm trước lúc đó bản thân mình hiển nhiên chưa quen biết Hân Nhi, làm sao có thể biết Hân Nhi chính là em gái của mình, hơn nữa lúc đó sao Hân Nhi có thể là họ Lê. Thật ra tờ giấy đăng ký kết hôn này quả thực có trăm ngàn chỗ hở, nhưng thấy giấy tờ chính xác như vậy, đột nhiên Lê Cận cũng không muốn tính toán gì, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Nhìn tất cả những thứ này Lê Tư Thần biết chắc chắn là người cha phúc hắc của mình đột nhập vào nơi đăng ký hôn nhân của chính phủ Ireland, sửa lại tư liệu, quả nhiên là người có thủ đoạn.
Hân Nhi cầm lấy giấy chứng nhận trên tay Lê Cận, nhìn hai tờ giấy mỏng manh trước mặt, nhất thời lệ đầy hốc mắt, Âu Dương Thần không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng nắm tay Hân Nhi, thật muốn vĩnh viễn không buông tay.
“ Được rồi, đừng nói nữa, mau ngồi xuống đi.” Vãn Tình chứng kiến phản ứng này của Hân Nhi thì biết Hân Nhi rất yêu Âu Dương Thần. Cùng là phụ nữ, bản thân Vãn Tình cũng từng trải qua tuổi thanh xuân, đương nhiên biết con gái cảm động vì điều gì? Nghe nói sơ quan thì bọn họ đã từng hiểu nhầm vì những thứ này.
“ Dạ dạ, bà ngoại bà có nhớ cháu không ạ, tiểu công chúa thì rất nhớ bà và ông ngoại.” Tiểu công chúa lập tức nịnh nọt chạy tới bên chân Vãn Tình.
“ Ừ ừ, bà ngoại cũng rất nhớ tiểu công chúa, tiểu công chúa tới đây nào, để bà ngoại nhìn xem, tiểu công chúa đáng yêu của nhà chúng ta có trở nên xinh đẹp hay không nào?”
“ Ừm, xem này, quả nhiên tiểu công chúa càng ngày càng xinh đẹp. Tiểu công chúa ngồi máy bay có mệt không?”
“ Tiểu công chúa không hề mệt, nhưng lúc nãy mẹ nói hơi mệt ạ.”
“ Hân Nhi, về phòng nghỉ ngơi trước đi, Tiểu Thần và tiểu công chúa cũng vậy, còn anh Âu Dương Thần đi vào thư phòng cùng với tôi.” Lê Thắng mở miệng nói, đối với người thần bí trong thương giới này, nhiều năm ẩn nấp như vậy, nhưng lại càng có phong thái nho nhã và khí phách...
“ Ba...” Hân Nhi hơi lo lắng nhìn Âu Dương Thần, cô sợ ba là vì hiểu nhầm nhiều năm như vậy mà trách móc Âu Dương Thần, mặc dù với mình Lê Thắng là một người ba hiền từ, nhưng Lê Thắng cũng là người có thủ đoạn buôn bán và lạnh lùng như anh.
“ Đừng lo lắng, Thần của em không có việc gì đâu, hay là đi nghỉ ngơi cùng với mẹ trước đi, vết thương của em còn chưa khỏi hẳn đâu đấy?” Lê Cận nhắc nhở, ba bảo đi là phải đi.
“ Dạ...”
Sau khi Hân Nhi về phòng vẫn cứ chờ Âu Dương Thần, thậm chí còn lo lắng Âu Dương Thần không biết phòng mình ở đâu, còn đặc biệt tìm người làm nói với cô ta chờ tới khi Âu Dương Thần từ trong thư phòng của Lê Thắng đi ra thì dẫn anh tới phòng mình. Nhưng chờ mòn chờ mỏi, Âu Dương Thần vẫn chưa tới, quả thật Hân Nhi không ngủ được, vốn muốn sửa sang lại tài liệu chuyển giao công việc của côn ty, nhưng vẫn không có cách nào ổn định tinh thần được, may mà sau đó mở tiết mục giải trí xem qua loa, nhưng vẫn thấy buồn tẻ nhàm chán như trước.
Mãi đến rạng sáng, Âu Dương Thần mới tới phòng Hân Nhi.
“ Thần, sao lại trễ như vậy hả? Ba em nói gì đó?” Vừa thấy Âu Dương Thần, Hân Nhi hỏi ngay lập tức.
“ Không có gì. Bà xã, sao còn chưa ngủ hả? Không phải là khó chịu sao?” Âu Dương Thần ôm Hân Nhi cảm nhận hương vị đặc biệt trên người Hân Nhi, thật sự rất ấm áp.
“ Không phải đâu, không ngủ được thôi. Sao trễ như vậy hả?”
“ Ha ha, không có gì, chơi hai ván cờ với ba em.” Nhớ tới màn đàm phán thu nạp vừa rồi, Âu Dương Thần cảm thấy may mắn là bản thân đã dự định trước là sẽ có chuyện xảy ra. Biết được Lê Thắng thích chơi cờ, người ta nói nhìn đẳng cấp đánh cờ của một người thì có thể nhìn thấy được nhân phẩm của người đó, mặc dù chỉ tùy tiện đánh vài bàn, nhưng có thể cảm nhận được tình yêu của Lê Thắng dành cho Hân Nhi, cho dù bình thường không có nhiều dịp biểu hiện ra ngoài, nhưng lại khiến người ta có cảm giác rất sâu sắc.
“ Chơi cờ, anh cũng chơi được cờ sao?” Hân Nhi ngạc nhiên hỏi.
“ Khụ khụ, trên người ông xã em chỗ nào cũng đều là báu vật, bà xã em cứ từ từ khai thác đi. Được rồi, mau ngủ đi thôi, anh biết không có anh em đâu ngủ được.”Hai tay Âu Dương Thần bắt đầu không yên phận.
“ Đáng ghét....” Giờ phút này nhiệt độ trong phòng chợt nóng lên...
Bên này hai người đang anh anh em em, mà trong một căn phòng khác, Tiểu Thần đang bị thúc giục....
Lão Vương: Tiểu Thần, thời gian vừa khéo....
Mỹ nhân tuyệt sắc: Sói phúc hắc, cả nhà Tiểu Thần của người ta vừa đoàn tụ đấy? Sao anh nỡ lòng nào? Tiểu Thần, tới đây, tới đấy người ta ôm nào.
Tôi là dân lành xã hội: Tiểu Thần, còn nhiều thời gian, lúc này cậu rất thích hợp, nhận em gái nuôi dạy từ nhỏ.
Bảo bối đáng yêu: Bồi dưỡng phần tử khủng bố từ nhỏ......?
Mỹ nhân tuyệt sắc: Hu hu, hay là thôi đi? Người ta vốn cũng là đóa hoa xinh đẹp của tổ quốc, cứ như vậy bị tàn phá, hu hu....
Bảo bối đáng yêu: Đừng làm bẩn đóa hoa.
Mỹ nhân tuyệt sắc: Tiểu Thần Thần hơi quá đáng, người ta vô cùng đau lòng, tôi quyết định, tôi muốn tới cướp đoạt ba cậu, cho gia đình hạnh phúc của cậu li tán.
Lão Vương: Nếu như cô có bản lãnh.
Bảo bối đáng yêu: Tôi rất mong chờ...
Mỹ nhân tuyệt sắc: Phun lửa ing.....
Lão Vương: Ok, Dung Dung phụ trách tiếp đón.
Bảo bối đáng yêu: Ừm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...