Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh

Lúc Âu Dương Thần trở về phòng, hình như Hân Nhi vẫn còn đang sửa sang
lại những thứ gì? Thấy Hân Nhi nghiêm túc như thế, Âu Dương Thần không
muốn quấy rầy, cứ đứng đó mà chờ xem, phụ nữ làm việc là đẹp nhất, đối
với Âu Dương Thần, Hân Nhi giống như một bức tranh xem mãi không chán,
xem thế nào cũng không chán, còn nhớ cảnh tượng năm năm trước nhìn Hân
Nhi ngồi vẽ trong ngôi nhà tuyết, lúc đó Âu Dương Thần cũng không đành
lòng quấy rầy, cứ nghiêm túc như vậy chuyên chú nhìn Hân Nhi làm cho
người ta mê muội, Âu Dương Thần cứ đứng lẳng lặng chờ đợi cho đến khi
Hân Nhi phát hiện ra anh.... , ,

"Thần, anh đứng đó làm gì vậy?
Anh về khi nào vậy?" Hân Nhi có chút nghi ngờ hỏi, lúc nào nhìn đến anh
thì anh đều muốn ôm mình. Sao lần này lại đàng hoàng như vậy?

"Bà xã, em rất đẹp, anh nhìn em có chút ngây dại." Âu Dương Thần chậm rãi
đi về phía Hân Nhi, giống như trong quá khứ nhẹ nhàng ôm lấy Hân Nhi,
động tác này làm rất thành thạo, giống như anh đã làm ngàn vạn lần trước đó rồi.

"Anh thật là mồm mép..." Hân Nhi trêu đùa, cô tìm một vị trí thoải mái dựa vào lòng Âu Dương Thần. Cô biết Tuyết Nhi xuất hiện
là tất nhiên, hai người đều phải đối mặt vấn đề này, Âu Dương Thần cũng
rất khổ tâm.

"Thần?"

"Bà xã, đừng nói nữa, để anh ôm em một lát được không?" Giọng nói Âu Dương Thần trầm thấp truyền đến.

"Được.... ..." Hân Nhi than nhẹ. . . .

Cứ như vậy Âu Dương Thần vẫn ôm Hân Nhi, hai người không nói gì, cứ như
vậy dựa sát vào nhau, hồi lâu, Âu Dương Thần mới mở miệng nói.

"Bà xã, Tuyết Nhi cô ấy.... đã chết." Giọng nói Âu Dương Thần lành lạnh, truyền đến tai Hân Nhi nghe không ra cảm xúc gì.

Cái gì.... ..thân thể Hân Nhi cứng đờ, hoảng sợ nói "Thần? Tại sao có thể
như vậy? Lúc nào thì? Lúc nào thì?" Hân Nhi cho là Tuyết Nhi bởi vì mình và Âu Dương Thần ở chung một chỗ nên Tuyết Nhi mới chết, dù sao tình
cảnh buổi tối hôm đó, vẻ mặt của Tuyết Nhi khi thấy cảnh tượng đó, đủ
thấy cô ấy có bao nhiêu thương tâm.

"Bà xã, em đừng kích động,
vào tám năm trước Tuyết nhi đã chết rồi." Tám năm trước chính xác Tuyết
Nhi được một cư dân gần biển cứu lên, vết thương bị đạn bắn trên người
cũng không sao, nhưng cuối cùng cô ấy chết do bị bệnh ung thư, thật ra
lúc đó Tuyết Nhi đã là thời kỳ cuối, Âu Dương Thần cố gắng trấn định, sự thật không khác gì với suy nghĩ của anh, trong nhận thức của Âu Dương
Thần, tám năm trước anh cho rằng Tuyết Nhi đã chết, nên anh muốn vì
Tuyết Nhi báo thù, vì Tuyết Nhi bảo vệ lòng tin kia, nhưng điều đó lại
làm thất lạc Hân Nhi, tất cả đều là do số mệnh sắp đặt thôi.

"Cái gì? Buổi tối đó .... " Hân Nhi rất kinh ngạc, nếu như nói Tuyết Nhi vào tám năm trước đã chết, như vậy người phụ nữ tối hôm đó là ai ? Mục đích của cô ta là gì?

"Bà xã, đừng hỏi nữa, hãy coi như đó là thử
thách cho chúng ta đi." Âu Dương Thần lần nữa đem Hân Nhi kéo vào lòng
mình. Hân Nhi vẫn còn chưa biết thân phận thật sự của Lê Tư Thần, cũng
như Hân Nhi không biết thân phận chủ tử Ám Dạ của Âu Dương Thần. Âu
Dương Thần cũng không muốn thế giới bóng tối kia sẽ làm ô nhiễm Hân Nhi, đối với Âu Dương Thần, Hân Nhi tựa như một đóa hoa sen thuần khiết,
trong sáng, cô cũng nên được bảo vệ giống như Cầm Vận như thế.

"Thần.... , là ai ?" Hân Nhi hiếu kỳ nói, rốt cuộc là ai tự nhiên muốn giả mạo
Lăng Phỉ Tuyết đây? Cô ấy có mục đích gì, vì muốn phá hoại tình cảm của
bọn họ sao? Nhưng từ sau việc này, tình cảm của hai người cũng tốt hơn
rồi.

"Bà xã, em không tin anh sao? Nếu như tin lời anh, thì đừng
hỏi gì nữa được không? Mặc kệ là ai? Ít nhất tình cảm của chúng ta tốt
hơn là được rồi, không phải sao?"

Hân Nhi suy nghĩ một chút, Âu

Dương Thần nói cũng đúng, bất luận là người nào, ít nhất chuyện này
không có ảnh hưởng xấu ngược lại mang đến ảnh hưởng tốt. Vậy mình làm
sao lại chấp nhất đây?

"Thần, mấy ngày nữa, em muốn trở về nước Pháp." Hân Nhi nhớ ra chuyện trở về nước Pháp mình vẫn chưa bàn qua với Thần.

"Cái gì? Em không tin anh sao?" Vừa nghe đến Hân Nhi phải về nước Pháp, Âu
Dương Thần lập tức bật người đứng dậy, kéo Hân Nhi lại, nhìn vào mặt Hân Nhi, khẽ nhíu mày, có cảm giác tổn thương.... ,

"Không phải,
không phải, không phải em không tin anh, nhưng mà em đã rời khỏi nhà lâu như vậy, ba mẹ em nhất định rất lo lắng, hơn nữa tháng sau em có mở một cuộc triển lãm về thiết kế, cũng muốn trở về để chuẩn bị trước. Với lại công ty còn có nhiều chuyện cần phải làm. Em chính là Tổng giám đốc,
hơn nữa, anh không muốn đi thăm ba mẹ vợ của anh sao?"

Ặc.... Âu
Dương Thần im lặng, mấy ngày này lo lắng về vết thương của Hân Nhi, sau
đó nhiều chuyện xảy ra khiến anh thật sự quên chuyện đi gặp ba mẹ vợ. Âu Dương Thần than thầm, chắc sẽ không bị trừ điểm chứ.... ..,

"Khi nào thì anh với em đi?..."

"Thứ hai đi, hay là anh không cần về cùng em cũng được, gần đây không phải
anh bận xử lý chuyện công ty sao?" Gần đây Âu Dương Thần vì chăm sóc Hân Nhi, chuẩn bị một ngày ba bữa cơm, lại rất ít ở công ty, có lúc nửa đêm còn ngồi xem văn kiện, Hân Nhi tự nhiên cũng cảm thấy đau lòng.

"Bà xã là quan trọng nhất, chuyện của công ty còn cấp dưới lo. Nếu không
anh nuôi bọn họ làm gì? Yên tâm đi." Âu Dương Thần nói xong thừa cơ hội
hôn trộm Hân Nhi một cái.

"Vậy cũng được.... , " Hân Nhi suy nghĩ mình nên dẫn Âu Dương Thần đi gặp Vãn Tình và Lê Thắng, nếu không hai
người chắc không yên tâm. Đối với Lê Thắng và Vãn Tình, mặc dù mới chung sống được năm năm, nhưng Hân Nhi cảm nhận được trước nay chưa có ai yêu thương cô giống như vậy, sự yêu thương này hoàn toàn không giống mẹ
viện trưởng Trình Tâm, mẹ viện trưởng xem mỗi đứa bé trong cô nhi viện
chính là con của mình, cho nên bà đối xử với tất cả những đứa bé đều
giống nhau, mà Trình Tâm đối xử với Hân Nhi cũng rất tốt, nhưng lại
không giống như Lê Thắng và Vãn Tình, điều này Hân Nhi cũng có thể hiểu, nên đối với họ, cô vẫn một lòng cám ơn, muốn ở đây hết mình báo đáp .
Lê Thắng và Vãn Tình đối với Hân Nhi có thể nói còn yêu thương cô hơn Lê Cận, còn có một khả năng khác chính là bởi vì Hân Nhi từ nhỏ không ở
bên cạnh họ, nên sâu thẳm trong lòng họ đối với Hân Nhi cảm thấy áy náy, cứ có cảm giác muốn bồi thường, bù đắp cho hai mươi năm qua không yêu
thương cô, thứ hai cũng là bởi vì cô là con gái, đều nói con gái chính
là chiếc áo khoác bông của cha mẹ.

"Ừ, thật biết nghe lời .... , " Âu Dương Thần vuốt vuốt mái tóc Hân Nhi.

"Thần, anh biết không bộ dáng anh cau mày thật sự xấu quá à? Mỗi lần nhìn
thấy, em đều rất muốn có thể cầm một bàn ủi tới ủi cho bằng phẳng, vậy
cũng còn chưa đủ.... ...em còn thích Thần cười.." Hân Nhi nhẹ nhàng vuốt ve cái trán của Âu Dương Thần, thật ra lúc anh ấy cau mày cũng không
xấu xí, mà là Hân Nhi thật không chịu được lúc anh ấy cau mày. Những lúc như vậy có nghĩa là anh ấy đang không vui, hoặc là có chuyện phiền
lòng, ý tưởng của cô rất đơn giản, chỉ hy vọng người yêu có thể thật vui vẻ.

"Được, bà xã, từ nay về sau anh không cau mày, hiện tại chúng ta liền.... .... .."

"A, đừng đừng đừng, Thần, còn chuyện này ngày mai Cầm Vận rủ chúng ta đến nhà cô ấy.... "

"Ừ, đi." Giọng Âu Dương Thần đã khàn khàn rồi.... .... ,

"Cái đó cái đó.... , " Lời nói Hân Nhi bị chôn vùi trong nụ hôn của Âu Dương Thần, nhiệt độ trong phòng cũng dần dần nóng lên, trong phòng tràn ngập cảnh xuân.... ..,

"Hạ, hôm nay ngọn gió nào đưa cậu đến đây?
Muốn chúng tớ tới nhà cậu sao. Không phải là lại muốn diễn trò với bà
điên cùng Tiểu Ma Đầu nhà cậu đó chứ." Hai chân Dật Phong tréo nguẩy
nói, nhắc đến Cầm Vận khắp nơi đều là chửi rủa hắn, cái tên Cố đại thiếu danh tiếng dần dần bị một số người quên lãng, người ta vừa nhìn thấy
Dật Phong, trong óc tự nhiên nhảy ra ba chữ "Hoa Hồ Điệp." Đây mới thật
là phản xạ có điều kiện tự nhiên. Mà nói đến Tiểu Ma Đầu nhà bọn họ ,
Mục Tĩnh Di, cái tên thật sự hết sức văn nhã, nhưng ngàn vạn lần không
được bị cái tên này lừa, Tĩnh Di chính là một con Tiểu Ma Đầu vạn ác,
nói thí dụ như Dật Phong vất vả cua được mỹ nữ, thời điểm đang định mang người ta đi phong lưu khoái hoạt, Tiểu Ma Đầu lại đột nhiên xuất hiện,
gọi một tiếng “ba”, xương cốt trống rỗng Dật Phong, hận đến nỗi nghiến
răng nghiến lợi, hận không thể phá hủy hai mẹ con này, đời này Dật Phong coi như mình nằm trong tay mẹ con họ, mà Vũ Hạ lại càng thêm thương yêu vợ con, Dật Phong nhiều lần mưu tính, tuyên bố huynh đệ như tay chân ,
nữ nhân như quần áo, khuyên răn Vũ hạ hết lời.


Không ngờ Vũ Hạ
trả lời rằng hắn tình nguyện chặt đứt cánh tay mình cũng muốn mặc y
phục, kiên quyết không muốn trốn chạy, những lời này làm Dật Phong tức
giận quá mức, mấy ngày không để ý Vũ hạ, chỉ là cuối cùng vẫn ngoan
ngoãn lại rủ ra ngoài uống rượu, ai bảo người này cùng hắn có hai mươi
mấy năm huynh đệ đây.

"Này, Hoa Hồ Điệp, ai là bà điên? Tớ cho cậu biết cậu dám kêu một tiếng bà điên nữa thì hãy xem đây." Cầm Vận dắt Tĩnh Di đi ra.

"Nói như vậy như thế nào? Bà điên bà điên.." Dật Phong thật bất mãn, lần nào cũng bị nha đầu Cầm Vận sửa trị, giống như kêu lên "Ông trời ơi, thu
yêu nghiệt thôi."

"A, không có việc gì, ngày hôm qua Trầm di cùng tớ nói rằng muốn để tớ và tiểu thư nhà họ Triệu nói chuyện một chút.
Người kia thật đúng là tuổi đã cao, dù sao không muốn nhận lấy Cố thị,
dù thế nào cũng phải vì Cố thị làm chút gì đó thôi. Gọi điện thoại nói
chuyện một chút " Cầm Vận nói xong móc ra điện thoại di động, làm bộ
muốn gọi điện thoại, đối phó Dật Phong, chỉ có cách là nhắc tới Thẩm
nhu, vậy coi như mọi sự ok rồi.

"Tốt lắm tốt lắm, sợ cậu rồi, về sau không nói." Dật Phong không cam không nguyện mà nói.

"Chú, chú không cần cùng mẹ so đo, mẹ đùa với chú đấy? Đến đây, uống chút gì
đi, đừng nóng giận, tức giận rất dễ già, chú đẹp trai như vậy, có rất
nhiều người thích, già rồi không đẹp trai." Mặt Mục Tĩnh Di thuận theo,
đưa cho Dật Phong một ly thức uống.

"Còn là Tiểu Ma Đầu khéo
léo." Chú ý Dật Phong chỉ chú ý gương mặt lấy lòng Mục Tĩnh Di, vì bị
Cầm Vận làm cho nổi giận điên lên, nên không có chú ý tới tia giảo hoạt
trên mặt Tĩnh Di. Dật Phong không chú ý một tay cầm lên thức uống Tĩnh
Di đưa tới, uống vào, được thật sự phóng khoáng.... ,

"Phong, cậu chắc chắn Tiểu Ma Đầu khéo léo sao?" Lưu Phàm ở bên cạnh chậm rãi nhắc
nhở một câu, chỉ là sự nhắc nhở này dường như không có tác dụng, bởi vì
khi nhìn đến Dật Phong uống thức uống, mới mở miệng nói lời này, được
rồi, thừa nhận đi, Lưu Phàm xác thực cũng rất muốn thấy được Dật Phong
kinh ngạc, thật là ác thú.... , ,

"Chú Lưu, tại sao có thể nói
Tĩnh Di như vậy? Tĩnh Di luôn luôn đều là khéo léo, người ta chẳng qua
là bỏ trong đồ uống thêm chút đồ?" Tĩnh Di nói những lời ấy giống như
một dạng uất ức, giống như là bị oan ức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn béo
mập, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, giống như bị oan uổng nhiều lắm. Trong hốc mắt còn có nước mắt đang lay động .

"Phải rồi, phải rồi,
Tĩnh Di cũng biết điều, đợi chút. Con nói cái gì? cho thêm thứ gì?" Dật
Phong mới vừa rồi còn giúp Tĩnh Di, nhưng sau đó đột nhiên phản ứng lại, mới hỏi tăng thêm thứ gì. Một linh cảm bất an tự nhiên sinh ra.

"Không có gì. Chú Cố, con chỉ cũng chỉ cho thêm chút nước tiểu của mèo, đối
với thân thể thúc rất tốt nha." Lời nói này của Tĩnh Di giống như một
chuyện đương nhiên, một bộ dáng con hoàn toàn chỉ vì suy nghĩ cho sức
khỏe của thúc.

Mà đồng chí anh tuấn tiêu sái Dật Phong đang lấy tốc độ trăm mét chạy nước rút vọt tới phòng vệ sinh ói như điên.

Để lại sau lưng cười vang một mảng lớn.... ,

"Tĩnh Di, con thật sự thả cái đó vào sao?" Vũ Hạ có chút nghiêm túc nói.

"Ba, làm sao con biết thứ đó? Ba cũng biết Tĩnh Di ngoan nhất, hì hì, len
lén nói cho ba biết, con chỉ là lừa gạt chú ." Nét mặt Tĩnh Di giống như là hài lòng.


"Ơ ơ ơ, thật là bảo bối thân thiết của mẹ, rất có
tiền đồ." Cầm Vận sung sướng đến phát rồ rồi, có một đứa con gái bảo bối như vậy, nó sẽ cùng cô chú ý Dật Phong, thật là một cuộc sống vui thú,
liên tục hôn trên mặt Tiểu Tĩnh Di.

"Tất nhiên, mẹ, nhất định
rồi, nếu Cố thúc thúc cũng gọi con Tiểu Ma Đầu, con không làm chút ít
chuyện ma đầu thì làm sao xứng cái chức vị này đây?" Bộ dáng Tiểu Tĩnh
Di có thù tất báo, nhìn Cầm Vận càng thêm yêu thích, mà gương mặt Vũ Hạ
lại trầm xuống, đối với vợ bảo bối cùng con gái, từ trước đến giờ Vũ Hạ
chỉ có phục tùng, mà Lưu Phàm còn lại nghĩ rằng thật là may mắn vì mình
không có đắc tội hai mẹ con này.

"Ặc, Sao Hân Nhi còn chưa tới? Ở chỗ này, mình muốn trông thấy con rể của mình?" Cầm Vận nhìn đồng hồ thầm nói.

"Hân Nhi.... , Hân Nhi nào? Con rể nào?" Gương mặt Lưu Phàm buồn bực. Lúc
trước Lưu Phàm rời khỏi nhà, không biết Hân Nhi đã trở lại bên cạnh Âu
Dương Thần.

"À? Anh Phàm, chắc chắn anh không biết điều này, anh
nói còn có Hân Nhi nào có thể để cho anh Thần chúng ta thần hồn điên đảo đây?" Cầm Vận cười nói.

"Ai nói ta thần hồn điên đảo hả ?" Giọng Âu Dương Thần lạnh lùng truyền đến.

"Anh Thần, anh đã đến rồi, em còn mới vừa nói sao các anh lại đến trễ như
vậy? Hân Nhi, có phải anh Thần chỉ muốn nằm trên giường không muốn đứng
lên không? Ánh mắt Cầm Vận nhìn khắp người Hân Nhi, tựa hồ như đang muốn tìm kiếm thứ gì? Giống như nhìn xuyên qua người Hân Nhi.

Ặc.... , Hân Nhi lặng yên, Cầm Vận, cậu quả nhiên là hiểu rõ? Cậu biết rồi đó,
xác thực sáng sớm Âu Dương Thần lại cường hãn cả một buổi sáng, lại
chiến đấu mấy trăm hiệp, hơn nữa còn trồng đầy dâu tây khắp người cô.
Cho nên bất đắc dĩ Hân Nhi phải mặc trang phục cao cổ, mặc dù hôm nay
thời tiết không lạnh.... .... , mà mặt Âu Dương Thần không biến sắc, lôi kéo Hân Nhi đi tới ghế sa lon ngồi xuống, tiểu công chúa cùng Lê Tư
Thần tự nhiên cũng đi theo, lạnh lùng nói một câu"Xem ra Vũ Hạ cũng
không thể thỏa mãn em, cho nên em mới lấy chuyện chăn gối của người khác cảm thấy hứng thú như vậy đi, em có muốn anh dạy Vũ Hạ mấy chiêu
không?"

Cầm Vận lặng yên.... ..Anh Thần quả nhiên cường hãn, lời nói như thế mà anh cũng nói ra được.

Vũ Hạ không phục, liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của đàn ông không nói
đùa được, anh và Cầm Vận kết hôn đã nhiều năm, kinh nghiệm dày dạn như
vậy, sao Âu Dương Thần có thể bì được anh? Vũ Hạ cảm thấy về phương diện này anh tuyệt đối sẽ là thầy của Âu Dương Thần. Không cam lòng nói
"Thần, việc khác tớ không dám nói, nhưng nếu nói đến phương diện kinh
nghiệm, tớ lại cảm thấy cậu nên xin tớ dạy bảo thôi. Đúng không, Hân
Nhi?"

Hân Nhi lặng yên, lời nói này có cảm giác quái dị thế nào ấy.

"Bà xã, em đối với anh có hài lòng không?" Âu Dương Thần dịu dàng nhìn Hân Nhi, mang theo mùi vị dụ dỗ.

Hân Nhi lẩm bẩm gật đầu một cái. Âu Dương Thần cười ra tiếng, vậy thì tốt,
Hân Nhi lúc này mới phản ứng được Âu Dương Thần đang nói tới cái gì?
Thầm than tại sao mình lại có thể biến thành Tiểu Bạch Thỏ, không được
không được, mình muốn là sói xám lớn, chỉ là, cô có thể nói không hài
lòng sao? Thể lực Âu Dương Thần cường hãn, mỗi một lần làm, khiến cho
Hân Nhi sống mơ mơ màng màng, cầu xin tha thứ, hiện tại hạ thân Hân Nhi
còn có chút đau đớn đây? Nếu như nói thật sự có chỗ nào không hài lòng,
đó chính là đòi hỏi quá độ, Hân Nhi yên lặng nghĩ.

"Nhìn xem, Vũ
Hạ, bà xã tớ nói hài lòng hiểu không? Hơn nữa cùng một lúc tớ có thể làm ra hai đứa trẻ, cậu thì sao?” Lời nói này của Âu Dương Thần rất là mạnh mẽ.... ,

Mọi người....hoàn toàn hết ý kiến, ai cũng vái lạy Âu
Dương Thần, anh Thần rất mạnh, mà giờ phút này Hân Nhi thật rất muốn tìm một cái lỗ chui vào, cô thật không muốn so đo với chuyện tình mất thể
diện này đâu. Lê Tư Thần vẫn không thể hiện bất kỳ biểu tình gì, tiểu
công chúa cùng Tiểu Tĩnh di ngược lại rất là tò mò, những lời này bọn
chúng nghe không hiểu.

Nhưng sau khi Âu Dương Thần nói những lời
này, mọi người chú ý đến hai đứa trẻ, mới vừa rôi bởi vì chỉ lo nói
chuyện không để ý đến hai nhân vật nhỏ kia, mà khi vừa nhìn đến, mọi
người mới giật mình ngạc nhiên, nhất là đối với Lê Tư Thần, lúc trước ở
trên báo chí có thấy, nhìn thật sư giống Âu Dương Thần bảy phần, nhất là cái dáng vẻ huyền bí, trầm lặng này, Cầm Vận yên lặng nghĩ tới Hân Nhi
và bọn họ nghỉ hè thật tốt? Nhất định rất thoải mái, không cần mở điều
hòa rồi. Nhưng Cầm Vận nhìn một vị tiểu công chúa khác tràn đầy tò mò,
bởi vì cô cũng không biết Hân Nhi còn có một đứa con gái.


“ Hân Nhi, đây là con gái của cậu sao?” Cầm Vận tò mò hỏi.

“ Đúng vậy. Đây là con gái tớ, Lê Tư Cầm, chúng ta cũng đều gọi là tiểu công chúa.” Hân Nhi cũng giới thiệu tiểu công chúa.

“ Xin chào dì Cầm Vận, vẫn nghe mẹ nói đến dì, so với trong tưởng tượng
của con, dì xinh đẹp và khả ái hơn ở ngoài rất nhiều? Dì gọi con là tiểu công chúa cũng được.” Tiểu công chúa đứng lên làm Cầm Vận tò mò, còn có những người khác đang ngồi, miệng tiểu công chúa vốn rất ngọt, mọi
người dĩ nhiên là đều thích tiểu công chúa.

Nhất là Cầm Vận, con
gái thích nhất được người khác khen ngọi, Cầm Vận dĩ nhiên cũng thích,
nhất là một đưa trẻ dễ thương như vậy, Cầm Vận cũng là con gái, tự nhiên đối với cô gái nhỏ này yêu thích cũng nhiều hơn. Trong lúc nhất thời Âu Dương Thần trở thành người hạnh phúc, năm năm đắng cay nhưng không phải là không có gì, xem người ta, hiện tại bà xã cũng có, lại có con trai
con gái, ngay cả Vũ Hạ cũng có chút hâm mộ, chớ nói chỉ là Lưu Phàm bây
giờ, anh trở thành người cô đơn rồi, mấy năm này Lưu Phàm vẫn đang đi
tìm người phụ nữ kia, tìm đến các nơi tổ chức triển lãm thiết kế, hy
vọng có thể gặp được cô ấy, nhưng năm năm qua vẫn không có thu hoạch gì.

“ Phong đâu? Làm sao còn chưa tới?” Âu Dương Thần lướt mắt hỏi, mỗi lần
tụ hội như thế này, Dật Phong sẽ là người đầu tiên có mặt, hôm nay thật
là kỳ tích.

“ Đa tới sớm rồi, vào lúc này đang.....” Cầm Vận say
mê cuồng nhiệt đem việc con gái mình mới vừa rồi mới khen ngợi, trong
lúc nhất thời không nhịn được cười ầm lên.

Chờ đến lúc Dật Phong lúc đi ra, thấy một nhóm người đằng kia cười rất là vui vẻ, khiến lửa giận càng thêm ngút trời.

“ Vũ Hạ, tớ thật sự muốn giết bà điên cùng Tiểu Ma Đầu của cậu.” Dật
Phong khôi phục lại hình dáng hoa hoa công tử, giống như người nhếch
nhác mới vừa rồi căn bản cũng không phải là hắn nhưng vẫn cò mùi lửa
giận ngất trời.

“ Cậu dám, cậu dám động vào tớ...tớ liền nói Trầm di ngày mai sẽ đem cậu trói đến lễ đường kết hôn.” Cầm Vận tự nhiên
không sợ Dật Phong, người ta có lá bài chủ chốt trong tay.

“ Tốt lắm.” Giọng nói của Âu Dương Thần lành lạnh truyền đến, anh không thích ồn ào........

“ Thần......cậu nói Vũ Hạ còn xem tớ là huynh đệ không chứ, ngay cả nha
đầu Cầm Vận kia.” Dật Phong không còn kêu Cầm Vận là bà điên nữa rồi.

“ Chẳng lẽ cậu sợ?” Âu Dương Thần lạnh lùng toát ra một câu, quả nhiên
mạnh mẽ.......mọi người chê cười.........Dật Phong rất muốn rống giận:
mẹ nó, đều là một đám sợ vợ, có bà xã thì hay lắm sao, ngày mai, đại gia ta cũng đi tìm một người phụ nữ dạy dỗ thật tốt, xem các cậu có còn nói gì hay không.

“ Chú Cốm chú đừng tức giận, mới vừa rồi Tĩnh Di
chỉ đùa giỡn, chị ấy không bỏ gì trong đồ uống của chú đâu? Chú khí khái đẹp trai như vậy, dĩ nhiên là sẽ không cùng những đứa trẻ như chúng con tính toán so đo có phải hay không....” Tiểu công chúa ra ngoài giảng
hòa.

“ Đây là con cái nhà ai, lại khéo hiểu lòng người như vậy,
trưởng thành nhất định là một tiểu mỹ nhân a? Nếu không, dứt khoát chú
cưới con nha....” Gương mặt Dật Phong trêu chọc, đôi mắt linh động như
muốn nuốt tiểu công chúa.

“ Ừ, cũng được, ba con đồng ý là được.” Tiểu công chúa không có bị ánh mắt Dật Phong hù dọa, đã sớm nghe nói
chú Cố chỉ thích những dì xinh đẹp, hì hì...tiểu công chúa cười trộm
trong lòng.

“ Được, ba con là ai? Đứng ra đây, chú muốn tiểu cô nương này rồi.” Dật Phong không thèm để ý chút nào nói.

“ Trước tiên cậu hãy gọi là nhạc phụ đại nhân rồi hãy nói.” Âu Dương Thần lạnh lùng nói.

“ Ặc, Thần. Ặc, cái đó, thì ra là bảo bối nhà các cậu, khó tránh thông
minh như vậy, giống như chị dâu, chị dâu có thể nói là xinh đẹp so với
tiên nữ, gì kia...” Đối vứi Âu Dương Thần, dù hắn có mười lá gan, hắn
cũng không dám đắc tội.

Hừ......Âu Dương Thần hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn nữa.

“ Thật sao? Ban đầu là ai nói muốn nhà chúng ta khuyên Thần buông tha một cây đại thụ, đi truy đuổi cả rừng rậm à?” Hân Nhi cố ý hỏi.


Cái đó..........” Dật Phong không tư chủ sờ lỗ mũi, Cầm Vận nha đầu chết tiệt kia, hắn nhất định sẽ không bỏ qua , đang lúc Dật Phong vô cùng
xấu hổ, một tiếng rống giận dữ phá vỡ cục diện này, kịp thời cứu hắn.

Một bên Tĩnh Di lớn tiếng nhìn Lê Tư Thần nói “ Cậu chính là chồng tớ sau
này......” Trong lúc nhất thời mọi người đều kinh ngạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui