“Lớn lên quyến rũ như vậy, chính vì cô ta đã quyến rũ Tổng giám đốc Âu thị nên anh ta mới đối xử với tôi như vậy”. Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Hân Nhi, Tiểu Huệ cũng không thể dấu được sự tức giận tích tụ bấy lâu nay, không sai, cô ta chính là người lúc trước đã hãm hại Hân Nhi – Tiểu Huệ. Bởi vì Âu Dương Thần nên không có ai nguyện ý thuê Tiểu Huệ, cuối cùng Tiểu Huệ chỉ có thể tới La Mãn Các làm gái tiếp rượu(trong cv ghi là làm tiểu thư nhưng mình thấy theo hoàn cảnh thì để là gái tiếp rượu đúng hơn), mỗi ngày phải chịu đựng sự chà đạp của những người đàn ông xấu xa kia. Vốn là Tiểu Huệ cũng cực kì oán hận Lâm Hiểu, lúc biết Lâm thị phá sản cũng rất vui vẻ, sau này nhìn thấy bộ dáng như quỷ kia của Lâm Hiểu thì càng thêm phát điên mà ngược đãi Lâm Hiểu. Nhưng khi nghe Lâm Hiểu nói không chỉ có cô ta mà còn có một người khác, còn có Lăng Phỉ Tuyết thì Tiểu Huệ không thể dễ dàng tha thứ, nghe thấy bây giờ Lăng Phỉ Tuyết có thể trải qua những ngày thoải mái, nhận được sự cưng chiều của Âu Dương Thần, trong lòng Tiểu Huệ khó chịu giống như bị con kiến hôi gặm cắn, cuối cùng vẫn bị Lâm Hiểu châm ngòi mà tìm đến hai vị khách thường xuyên tới tìm cô ta, hai người kia chính là hai tiểu lưu manh, luôn muốn có được cô ta nhưng lại không có tiền, Tiểu Huệ hứa sẽ ở cùng bọn họ trong một tháng, yêu cầu bọn họ bắt Lăng Phỉ Tuyết.
“Đúng vậy, chính là cô ta…”
“Các người đã xác nhận được chưa? Tiểu Huệ, cô cũng đừng quên những gì mình đã nói, đây thật sự chính là cô gái đó, chúng tôi làm chuyện này thật rất vất vả, hay là trước hết để cho bọn tôi thử một chút!”. Người gọi là lão Mã mở đầu nói, hung hăng nhéo cánh tay Tiểu Huệ nhưng mắt lại đắm đuối nhìn chằm chằm người đã hôn mê là Hân Nhi, bây giờ liền nghĩ tới cảm giác lúc đè Hân Nhi ở dưới thân…
“Không được, anh không thể đụng vào cô ta”. Tiểu Huệ còn chưa mở miệng thì Lâm Hiểu đã giành nói trước, cô ta không cam lòng, dựa vào cái gì chứ? Biết rõ bọn họ làm như vậy chính là phá huỷ Hân Nhi, thế nhưng bây giờ đối với Lâm Hiểu “chuyện đó”(chuyện ấy ấy nha ) là một chuyện rất tuyệt vời, bản thân cô ta không thể làm, con tiện nhân kia sao có thể chứ. Cô ta không cho phép, không cho phép, thật ra bây giờ mỗi ngày Lâm Hiểu đều có dục vọng rất lớn đối với “chuyện đó”, điều này đều do công lao của loại thuốc mà Dạ mới điều chế được, nhất là tại loại địa phương như La Mãn Các này, thế nhưng…Lâm Hiểu không thể làm chính là một loại trừng phạt đối với cô ta.
“Cô nói gì vậy? Loại người giống quỷ như cô, lớn lên xấu như vậy còn chạy đi doạ người, ghen tỵ với cô ta vì có người cưỡi lên sao? Chỉ là cô như vậy thì dù có cho tôi tiền tôi cũng sẽ không cưỡi cô, tiện nhân”. Lão Mã nghe thấy Lâm Hiểu phản đối, tức giận một hồi. Nhìn bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của cô ta càng thêm chán ghét.
“Anh đi chết đi”. Lâm Hiểu rốt cuộc cũng phát điên, cầm lấy dao gọt trái cây đâm vào trái tim lão Mã, lão Mã cũng không để ý Lâm Hiểu, mà là nhìn Hân Nhi bằng vẻ mặt mê đắm, hoàn toàn không chú ý Lâm Hiểu đột nhiên hành hung, cứ như vậy mà bị Lâm Hiểu đâm trúng, cơ thể to lớn cứ như vậy tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
“A!”. Máu tươi văng lên mặt Tiểu Huệ, Tiểu Huệ hoảng sợ kêu lớn, cô ta chưa bao giờ biết hoá ra Lâm Hiểu lại đáng sợ tới như vậy.
“Người,…giết,…giết người”
“Kêu la cái gì? Còn kêu nữa thì tôi giết luôn cả cô”. Rốt cuộc thì Lâm Hiểu cũng lộ ra diện mạo thật sự, không còn hèn mọn trước mặt Tiểu Huệ nữa, bây giờ Tiểu Huệ đã hết giá trị lợi dụng, đương nhiên không cần cho cô ta sắc mặt tốt, mấy ngày nay bị Tiểu Huệ ức hiếp Lâm Hiểu đều ghi nhớ trong lòng.
“Lão Mã, sao lại vội vàng như vậy? Không đợi tôi à?”. Một tên lưu manh khác nghe thấy tiếng phụ nữ kêu thì lập tức đi đến, nhìn thấy lão Mã cả người là máu ngã trên mặt đất lập tức hoảng sợ.
“Tiện nhân”
“Đoàng”. Lâm Hiểu cứ như vậy mà bắn một phát súng về phía người đàn ông kia, anh ta lập tức ngã xuống.
“Cô, sao cô lại có súng?”. Nhìn thấy Lâm Hiểu cầm súng mắt cũng không nháy một cái mà giết người, Tiểu Huệ mới biết thế nào là hoảng sợ thật sự, hoá ra cô ta vẫn luôn bị lợi dụng.
“Cái này sao? Cô cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn hầu hạ truyện của lê quý đôncác người sao? Ha ha, Tiểu Huệ, con tiện nhân này, cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô sao? Cô chẳng qua là con cờ để tôi đối phó với cô ta(chỉ Hân Nhi) thôi”. Lâm Hiểu cười liều lĩnh.
“Cô…”. Tiểu Huệ căm hận nhìn Lâm Hiểu, đã là lần thứ hai rồi, tại sao luôn là như vậy?(ý là Tiểu Huệ bị Lâm Hiểu lợi dụng lần thứ hai rồi, tại sao Tiểu Huệ luôn bị lợi dụng).
“Tôi làm sao? Còn không mau kéo tiện nhân này(chỉ Hân Nhi) lên xe!”. Lâm Hiểu hung hăng liếc nhìn Tiểu Huệ, động tác trên tay cũng không dừng lại, hung ác tát Tiểu Huệ một cái.
Mặc dù Tiểu Huệ rất tức giận nhưng mà cô ta còn chưa muốn chết, chỉ đành phải kéo Hân Nhi lên xe.
“Cô lái xe đi!”. Lâm Hiểu cầm súng chỉ vào đầu Tiểu Huệ, mắng.
“Tôi không biết”. Tiểu Huệ không cam lòng nói.
“Cái gì? Cô là heo sao? Ngay cả khởi động xe cũng không biết. Qủa nhiên là con bé nông thôn, cũng đúng, cha mẹ đê tiện của cô cũng chỉ có thể sinh ra loại tiện nhân như cô thôi”. Lâm Hiểu tiếp tục khinh thường mắng.
“Không cho phép cô nói đến ba mẹ tôi”. Nhắc đến ba mẹ mình, Tiểu Huệ cũng nổi điên giống một con mèo hoang, tranh cãi với Lâm Hiểu, dùng con dao kia hung hăng đâm Lâm Hiểu, Lâm Hiểu bắn một phát súng, trong lúc nhất thời ai cũng bị thương.
“Được thôi, phải chết thì cùng chết, dù sao tôi sống cũng không bằng chết”. Sau khi trúng một dao, máu tươi của Lâm Hiểu chảy ròng ròng, hung hăng khởi động xe, đạp chân ga chạy về phía trước.
Mà Tiểu Huệ bị phát súng của Lâm Hiểu bắn thẳng vào trái tim, cứ như vậy mà nhắm hai mắt lại.
“Ha ha ha ha”. Lâm Hiểu cười giống như phát điên.
“Ưm…”. Hân Nhi cố gắng mở mắt, cảm thấy dường như mình đang ở trên xe, bên tai vang lên tiếng cười liều lĩnh, là…Lâm Hiểu, giờ phút này Hân Nhi rất hoảng sợ, nhìn tình huống bên ngoài xe, phía trước là một cây đại thụ, rất nhanh sẽ đâm trúng rồi.
“A!”. Hân Nhi hoảng sợ kêu to, cuối cùng vẫn trực tiếp đâm trúng.
Do lần va chạm này mà đầu Lâm Hiểu đầy máu, hoàn toàn hôn mê.
“Cứu,…cứu mạng…”. Hân Nhi chỉ còn một chút ý thức, theo bản năng kêu to cứu mạng.
“Là chiếc xe kia…”. Lê Cận một đường bám theo, nhìn thấy chiếc xe dừng ở phía trước, theo trực giác cảm thấy Hân Nhi đang ở trên chiếc xe đó, bèn nhanh chóng chạy tới.
Qủa thật nghe được tiếng kêu cứu mạng yếu ớt của Hân Nhi.
“Đừng sợ, tôi tới cứu cô”
Lê Cận lập tức mở cửa xe, muốn ôm Hân Nhi ra ngoài, nhưng lại phát hiện chân của Hân Nhi dường như đang bị kẹt ở bên trong.
“Đau quá”. Hân Nhi nhỏ giọng hô, thậm chí trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh.
“Đừng vội, cứ từ từ, từ từ từng chút một”
“Được”. Nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, Hân Nhi có một cảm giác mà trước nay chưa từng có, không phải là tình yêu giống như lúc ở bên cạnh Âu Dương Thần, cũng không phải cảm giác mê luyến như diễn đàn lê*quý đôn&đối với Thạch Phong, càng không phải cảm giác không nỡ xa rời như đối với Diệp Phi, mà là cảm giác an toàn khi có người thân bên cạnh.
Tí tách,…tí tách…
Lê Cận có cảm giác không đúng, đây là âm thanh dầu rò rỉ.
“Dầu chảy ra rồi, bây giờ chúng ta cùng nhau dùng sức được không, tôi đếm 1…2…3”
“Được”.
1…
2…
3…
Lê Cận dùng sức kéo, Hân Nhi cũng liều mạng giãy dụa, rốt cuộc cũng thoát ra ngoài.
Lê Cận thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Chiếc nhẫn…”. Hân Nhi nóng nảy tìm, đó là chiếc nhẫn Thần đã tặng mình.
“Sau này lại mua, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn”. Lê Cận không để ý sự lo lắng của Hân Nhi, bây giờ anh chỉ muốn mang Hân Nhi rời khỏi nơi này, bởi vậy Lê Cận liều mạng ôm Hân Nhi chạy thẳng, đặt Hân Nhi lên xe của mình, lập tức khởi động xe rời đi, sau lưng truyền đến tiếng nổ mạnh.
Nhìn ngọn lửa trong kính chiếu hậu, Hân Nhi biết chiếc nhẫn đã không còn, tình yêu cũng không còn, hôn nhân cũng không còn, vậy thì còn cần chiếc nhẫn kia để làm gì đây?...Ha ha, Hân Nhi cười tự giễu, nhắm hai mắt lại.
Rốt cuộc đã thoát khỏi nguy hiểm, tảng đá trong lòng Lê Cận cuối cùng cũng buông xuống.
“Cô vẫn tốt chứ?”. Lê Cận quay đầu nhìn Hân Nhi, chỉ thấy hai mắt Hân Nhi nhắm nghiền, lòng Lê Cận căng thẳng, nhìn vết máu trên ghế ngồi, con ngươi mở lớn, lập tức trở nên kinh hoảng, thầm mắng mình tại sao lại không cẩn thận như vậy, nếu như Hân Nhi thật sự xảy ra chuyện gì, nhất định Lê Cận sẽ không tha thứ cho bản thân. Lập tức tăng nhanh tốc độ xe chạy đi như bay.
“Tại sao vẫn tắt máy? Rốt cuộc Hân Nhi có làm sao không?”. Đã hai giờ sáng, San San vẫn đang gọi điện cho Hân Nhi thế nhưng vẫn luôn tắt máy, San San thật sự rất lo lắng, Hân Nhi chưa bao giờ về trễ như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ. San San đứng ngồi không yên, đáng chết, cũng không biết rốt cuộc Hân Nhi đi tìm người nào, sớm biết như vậy cô đã đi theo Hân Nhi, làm sao bây giờ, đột nhiên, San San nghĩ đến một người, có lẽ anh ta có thể giúp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...