“Oa, đây rốt cuộc là ai? La Mãn Các thuê người xấu như quái vật này từ lúc nào vậy?”
“Đúng vậy! Đây là người sao? Tôi chưa từng thấy qua người nào xấu như vậy”
“Ai nha, đừng nhìn nữa, nhìn xong lại gặp ác mộng”
“Mọi người trật tự, đây là tiểu thư chúng ta vừa mới thuê…”. Tất cả mọi người khinh bỉ nhìn người phụ nữ đã hoàn toàn thay đổi trước mắt: “Ách, là tiểu thư quét dọn vệ sinh”. Người quản lí cố ý dừng lại vài giây, chính là muốn nhìn thấy hiệu quả như vậy. Qủa nhiên không làm anh ta thất vọng, hiện trường lập tức vang lên tiếng cười nhạo.
“Hoá ra là tiểu thư quét dọn vệ sinh, tôi còn đang nghĩ, người phụ nữ xấu như vậy cũng không sợ hù doạ khách sao?”
“Ai nha, Linh Linh, xấu xí cũng được thôi, chẳng qua đây là mặt người sao?”. Một vị tiểu thư khác mở miệng châm chọc, trong lúc nhất thời tất cả mọi người ồn ào lộn xộn thảo luận châm chọc, vốn là có khá nhiều bực tức mà không có cách nào trút ra, bây giờ thật vất vả mới có một người để mọi người trút giận đương nhiên là không thể không châm chọc.
“Không phải người…Linh Linh, sao có thể nói như vậy, cô biết người trước mặt là ai không?”. Quản lý dường như đang bảo vệ người phụ nữ xấu xí kia, nhưng lời nói lọt vào tai người biết chuyện lại càng thêm châm chọc.
“Là ai vậy?”
“Đúng vậy, quản lí Mã, là ai vậy? Chẳng lẽ là oán quỷ của Diêm Vương dưới kia sao?”
“Không phải đâu, đây chính là con gái duy nhất của Lâm Sơn tập đoàn Lâm thị, thiên kim đại tiểu thư Lâm thị đấy. Là người có thân phận quý báu, có thể tới nơi này của chúng ta làm người phục vụ là vinh hạnh của tất cả mọi người chúng ta”
Tập đoàn Lâm thị…
Lâm Sơn…
Đây không phải là Lâm Hiểu sao? Chính là cô thiên kim kiêu ngạo không ai bì nổi? Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Lâm Hiểu đều thay đổi, trở nên càng thêm độc ác, càng thêm căm hận. Tin đồn về Lâm Hiểu ở bên ngoài có rất nhiều người biết, là điển hình của tiểu thư kiêu ngạo, luôn xem thường người ở nơi này. Chỉ có một người lúc nghe được mấy chữ thiên kim tập đoàn Lâm thị, cơ thể cứng lại, bàn tay nắm chặt, Lâm Hiểu, cô cũng có ngày hôm nay.
Lúc này Lâm Hiểu giống như là bị trói lại trên thớt, mặc người chém giết, cũng không phải cô ta không muốn phản bác, mà là vì Dạ đã bỏ thêm chút gì đó lên người cô ta, khiến cô ta không thể nào nhúc nhích, một khi kích động thì đau nhức hệt như vạn tiễn xuyên tâm vậy (ngàn mũi tên đâm vào trái tim), chân giống như là giẫm phải bùn nhão, để mặc người chà đạp, mơ hồ cảm thấy ánh mắt đâu đó là oán hận, là nỗi oán hận huỷ thiên diệt địa… nhưng vẫn bất lực như cũ.
Nhìn Lâm Hiểu trên màn ảnh, một người đàn ông đang vỗ về chân con sói cong môi mìm cười, trong ánh mắt lộ rõ ác độc và thoả mãn, rốt cuộc có thể báo cáo kết quả làm việc rồi, Hàn Thiên rất có khiếu tra tấn người khác, loại người như Lâm Hiểu không thể tra tấn về thể xác, mà phải tra tấn tinh thần. Cô ta không phải rất kiêu ngạo sao? Không phải tự cho mình là cao quý sao? Như vậy bây giờ thì sao, ngay cả cô gái tiếp rượu cũng không bằng, phải đi hâu hạ những cô gái kia, bị người sỉ nhục, bị người chà đạp, thậm chí muốn làm người cũng không được, Lâm Hiểu, còn có cái gì có thể kiêu ngạo đây, chẳng qua là thời gian đau khổ vẫn còn ở phía sau, anh tin tưởng những gì anh tiếp đãi sẽ dần dần có hiệu quả.
“Thật xin lỗi, chuyện này chúng tôi thật sự không giúp được”. Lại thêm một người từ chối, Hân Nhi đã cố gắng sử dụng tất cả các mối quan hệ, nhưng vừa mới nghe đến Âu thị thì mọi người đều không muốn giúp, vốn số người cô quen biết ở thành phố A cũng không nhiều, bây giờ lại nghe là đại boss Âu Dương Thần, đương nhiên không có ai đồng ý giúp, thật ra thậm chí Hân Nhi đã nghĩ đến chuyện tìm Diệp Phi, nhưng mà, thế lực của Diệp Phi bây giờ không có cách nào có thể so sánh với Âu Dương Thần, cô đã nợ Diệp Phi rất nhiều, thật sự không muốn lại thiếu nợ anh thêm cái gì.
“Nếu như em nói yêu anh, không có nếu như…”. Lúc Hân Nhi đang chán chường suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao mới có thể cứu cô nhi viện, giống như San San nói đi nhờ Diệp Phi, nếu như thật sự có ích thì Hân Nhi cũng nguyện ý, thế nhưng vấn đề ở đây là cũng sẽ vô dụng thôi. Bây giờ Thần hận mình như vậy, hận mình lừa dối, sao có thể giúp mình, chỉ sợ cô nhi viện sẽ biến mất nhanh hơn. Đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là Vận nhi, nhìn thấy hai chữ Vận nhi, Hân Nhi dường như thấy được hi vọng. Cầm Vận mặc dù là đại tiểu thư nhưng vẫn là một người nhân hậu, là một cô gái thiện lương, nhất định sẽ đồng ý giúp đỡ mình.
“Hân Nhi, cậu muốn ra ngoài sao?”. San San vừa về đến thì thấy Hân Nhi đang đi giày, đoán rằng Hân Nhi có lẽ lại muốn ra ngoài bận rộn chuyện cô nhi viện, hôm nay Hân Nhi cũng đã tới tìm anh trai cô, thế nhưng anh trai mình lại thật sự không muốn nhúng tay vào chuyện này, thiếu chút nữa thì San San đã cãi nhau tới trở mặt rồi. Thật ra San San cũng hiểu rõ tài lực và thế lực của anh trai mình, ngay cả một phần trăm của Âu Dương Thần cũng không bằng, huống hồ là chống lại? Nhưng khi nhìn thấy Hân Nhi bận rộn như vậy, vì chuyện của cô nhi viện mà bận rộn, nghĩ đến bọn trẻ đáng yêu đó, San San vẫn không muốn tha thứ cho anh trai.
“Ừ, lần này có lẽ sẽ có ích”. Nghĩ đến Cầm Vận, dường như Hân Nhi thấy được hi vọng, có lẽ Cầm Vận có thể khuyên được Thần, hoặc là có lẽ Vũ Hạ có thể…
“Thật sao? Vậy là tốt nhất, đừng có trở về quá muộn đấy”. San San nhìn thời gian, đã tám giờ, trong khoảng thời gian này hầu như Hân Nhi luôn ở nhà, Hân Nhi chắc là không quen cuộc sống về đêm.
“Được rồi, cậu nghỉ ngơi sớm đi”. Hân Nhi vui vẻ đáp, nghĩ đến Cầm Vận có thể trợ giúp bọn trẻ giữ được nhà, buồn bực trong mấy ngày này dương như cũng tốt hơn nhiều.
“Tuyết nhi, ở đây!”. Ở bên trong Palace, Cầm Vận mặc một chiếc áo đầm ngắn màu tìm nhìn qua rất giống tiểu tinh linh trong đêm tối, có chút đáng yêu, còn có chút gợi cảm, làm cho người ta nhìn không được mà muốn tiến tới nói chuyện với cô, chẳng qua ở đây cũng không có người có lá gan đó, người ở Palace tiêu khiển cũng là người có mặt mũi, đương nhiên biết rõ Cầm Vận là ai, không có ai nguyện ý đắc tội Cầm Vận.
“Vận nhi”. Hân Nhi trực tiếp đi về phía Cầm Vận, Palace, đây là lần thứ hai cô tới đây, còn nhớ rõ tình huống lúc đi cùng Thần khi đó, tất cả giống như vẫn đang rõ ràng trước mặt, vậy mà bây giờ…Hân Nhi xuất hiện lập tức khiến bên trong Palace dậy sóng, đối với sự xuất hiện của mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, khắp nơi dường như đều đang tự hỏi một vấn đề, cô gái này là thiên kim nhà ai? Có thể tới Palace thân phận nhất định không đơn giản, mà gương mặt này lại rất lạ lẫm, nhìn thấy Hân Nhi ở cũng một chỗ với Cầm Vận, đối với thân phận Hân Nhi càng thêm hiếu kì, lén lút gán ghép cho Hân Nhi rất nhiều thân phận.
“Tuyết nhi, mấy ngày này đang bận rộn chuyện gì vậy? Tớ nói cho cậu biết nha, cái khăn quàng cổ kia khiến chồng tớ rất cảm động đó. Hì hì, anh ấy hận không thể ngày ngày đều mang theo, không chịu cởi ra”. Cầm Vận ở bên cạnh vừa cười vừa nói, nhớ đến biểu hiện của Vũ Hạ mấy ngày này, Cầm Vận thật sự rất vui, những cố gắng lúc đan khăn quàng đều đáng giá, bởi vì sự vui vẻ của Vũ Hạ.
“Vậy thì tốt rồi”. Hân Nhi thản nhiên nói, nhìn vẻ mặt vui mừng của Cầm Vận, mình thì sao? Cùng đan khăn quàng cổ, Vũ Hạ bị khăn quàng của Cầm Vận khiến cho cảm động đến rối tinh rối mù, có lẽ càng thêm kiên định yêu Cầm Vận, mà mình thì sao, thậm chí không thể đưa ra chiếc khăn quàng cổ kia, còn nói gì đến…Có lẽ cho dù đưa cũng vô ích, người anh ấy để ý chỉ có Tuyết nhi kia.
“Tuyết Nhi, còn cậu, anh Thần có phải rất cảm động không? Tớ nghĩ anh Thần nhất định rất cảm động, có phải là ngay lập tức cầu hôn cậu không?”. Cầm Vận giống như ăn trộm cười hi hi, giống như đang nhìn thấy chuyện mờ ám gì đó.
“Ha ha, khá tốt”. Hân Nhi cũng không muốn nói thêm gì về chuyện này, tuy rằng tự nói với mình phải buông xuống chuyện về Âu Dương Thần, thế nhưng là vẫn không có cách nào có thể quên đi, vẫn sẽ đau lòng, khổ sở.
“Vận nhi, tớ có chuyện muốn nói với cậu”
“Ừ, được, cậu nói đi?”
“Là thế này…”
“Vậy bọn trẻ ở cô nhi viện phải làm sao đây? Không phải sẽ không còn nhà sao?”. Nghe xong lời Hân Nhi nói, Cầm Vận quả nhiên rất lo lắng cho bọn trẻ.
“Đúng vậy, cho nên Vận nhi, cậu nhất định phải giúp mình”
“Được, tớ nhất định sẽ giúp, nhưng đó là công ty nào?”
“Là Âu thị”
“Cái gì? Âu thị, nhưng mà Tuyết nhi, Âu thị là của anh Thần mà, sao cậu lại? Đó cũng không phải của anh Thần sao?”. Cầm Vận đang định hỏi tại sao không đi tìm Âu Dương Thần, Âu Dương Thần là bạn trai Tuyết nhi, hơn nữa lại đối xử tốt với Tuyết nhi như vậy, chỉ cần Tuyết nhi nói một câu không phải mọi chuyện sẽ được giải quyết sao? Thế nhưng trong lúc nói chuyện chợt phát hiện ra Âu Dương Thần đang uống rượu ở trong góc, tại sao anh ấy lại không xuống Hoàng Cung dưới mặt đất?
“Thần…”. Hân Nhi nhẹ nhàng nỉ non, nhìn theo tầm mắt của Vận nhi thấy được bóng dáng quen thuộc, trong lòng đột nhiên căng thẳng, có chút kích động, thế nhưng lúc nhìn thấy người ở bên cạnh Âu Dương Thần, Hân Nhi cảm thấy trái tim dường như ngừng đập trong chốc lát, toàn thân cứng lại, nắm chặt cái ly, móng tay thon dài bấm vào da thịt, thế nhưng Hân Nhi không cảm thấy dù chỉ một chút đau đớn, bởi vì trái tim còn đau hơn nhiều. Hân Nhi thấy lúc này Âu Dương Thần dường như muốn cùng với cô gái kia rời đi, Âu Dương Thần dường như là ôm lấy người cô gái kia rời đi, mà lúc Vận nhi nhìn thấy cảnh kia lúc đầu là giật mình sau đó là tức giận. Khó trách Tuyết nhi dù biết chuyện này là do Âu thị làm mà vẫn muốn mình cứu cô nhi viện, hoá ra nguyên nhân là như vậy. Vận nhi lo lắng liếc nhìn Hân Nhi.
“Tuyết nhi…”
“Vận nhi,… tớ không sao, tớ có chút không thoải mái, muốn trở về trước”. Dường như Hân Nhi thật sự không thoải mái, sắc mặt trắng bệch khác thường, chỉ là nước mắt trong hốc mắt dường như sẽ ngay lập tức tràn ra ngoài, nước mắt đông đầy trong hốc mắt nhưng vẫn cứng rắn không chịu rơi xuống, nhìn qua thật khiến người ta thương xót.
“Tuyết nhi,…tớ đi tìm anh Thần…”
“Đừng, Vận nhi, không có chuyện gì đâu, bọn tớ đã không còn quan hệ gì nữa, chuyện của cô nhi viện thật sự hi vọng cậu có thể giúp đỡ, tớ cảm thấy rất không thoải mái, tớ đi trước”. Nói xong, Hân Nhi cầm lấy túi xách rời đi giống như chạy trốn, nhiều lần thiếu chút nữa đã va phải người khác, ha ha, thì ra Thần cũng không phải chỉ yêu một mình Tuyết nhi, thì ra không phải vậy…chẳng qua là không thích tình yêu lừa dối của mình, đúng không? Thì ra là như vậy…Lam Hân Nhi, mày chẳng phải đã nói sẽ không quan tâm nữa sao? Chẳng phải mày đã tự nói với mình sẽ buông tay sao? Chẳng phải mày đã hứa với bản thân là sẽ không còn vì anh ấy mà đau lòng khổ sở nữa hay sao? Đúng, đúng là như vậy, trái tim lương thiện dường như đã hết đau, không còn đau nữa rồi, không còn đau nữa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...