- "Con ranh! Mày dám nói cho nó biết địa điếm sao?"- Hắn vừa nói vừa quất roi thật mạnh vào người của cô. . .- "A..hic...a.."- Cô không còn sức để kêu nữa rồi, chỉ còn biết chịu đựng, liên tiếp những phát roi vào người cô. Đã hai ngày không ăn không uống, cô không chịu nổi nữa rồi...
- "Mày phải chết!"- "Vút..vút...chát.."- Tiếng roi cứ vang liên tục trong màn đêm...
- "Thả...tô..tôi ra..đồ sát..t...nhân."- Cô giọng yếu ớt cầu xin, giọng mềm mỏng như một cánh hoa mềm mại, tưởng như chỉ cần làn gió nhẹ là bay đi mất, nhưng cánh hoa hồng không tràn ngập sức sống, mà là đang ngấp ngoải giữa sự sống và cái chết!
- "Sát nhân!? Con khốn, câm miệng lại, chính hắn mới là kẻ sát nhân."
- "Không...khôn..g phải, nếu...mà..à..ông không...tham..m lam thì ...sẽ..khôn..g như...vậy..."
- "Câm miệng!"- Bị cô nói trúng tim đen, hắn như một con thú dữ bị cắn, điên cuồng xông tới, vun vút những roi da vào người cô.
"Choang"- Tiếng của chiếc bình vang lên.
Hắn do quá tức giận, không thể kiềm nén mà dùng chiếc bình ném thẳng vào cô. Đầu cô bê bết là máu.
Sau đó thì ngất đi....
- "Chạy trốn! Trước khi hắn đến, ta phải chạy trốn.."- Hắn điên cuồng mà chạy ra ngoài, chẳng để ý cô ở bên trong đã ngất tự lúc nào.
***
- "Thiếu gia, lần này là một chiếc USB gửi đến."- Hắn liền nhận rồi mở lên máy tính, xong, liền chạy ra xe, với tốc độ nhanh nhất phóng về phía làng chài bên bờ biển.
Vì, trong cái USB đó, là hình ảnh của cô, toàn thân bê bết máu, lạnh run giữa cái gió biển lạnh buốt!
Mà, chiều tà rồi, thủy triều đã lên rồi, cô...liệu có thể...qua được không?
Anh nhanh chóng chạy xuống, lần mò khắp bãi biển tìm kiếm cô.
- "Lệ nhi, Lệ nhi, em ở đâu...."- Giữa bầu trời đêm, giữa bãi biển rộng lớn, tiếng người đàn ông mạnh mẽ hét to tên một người con gái. Giọng nói khàn khàn, nhưng trong đó là chứa chan bao nỗi niềm, nhiều nhất là sợ hãi, khàn khàn đến phát rung...vì, anh sợ mất người con gái ấy!
Thấp thoáng gần bờ là một ngôi nhà gỗ nhỏ, bị thủy triều dâng đã ngập đến hơn chân nhà, anh nặng nề từng bước đi về phía ngôi nhà đó.
Sau ít phút đi tìm, anh thấy cô đang bị trói chặt với một chiếc dây ở góc phòng, nước biển đã dâng tới tận cổ, cả người chằng chịt những vết thương, còn nhiều hơn những gì anh thấy ở trong video. Cô bị thương mà ngâm trong nước mặn, quả thật sẽ rất đau. Với anh, là đàn ông, thì còn có thể chịu được. Nhưng cô là con gái, sức lực của cô chỉ bằng một phần mười anh. Lại phát hiện trên đầu cô có một vết thương, liền không nhịn được đau lòng: "Lệ nhi, cố gắng lên, có anh ở đây, em sẽ sống, anh sẽ cứu em..."
Nước biển đã dâng tới gần miệng cô rồi...
Anh liền nhanh tay tháo sợi dây, thì lại phát hiện tay cô nối với một sợi dây được gắn ở trên tường cao. . .
Bom!
- "Shit!"- Anh rủa thầm, ngước mắt lên nhìn cô, thấy nước đã dâng qua đầu, liền ngoi lên mặt nước, đỡ lấy mặt cô, thở hổn hển nói: "Lệ nhi, gắng lên."
Sau đó anh lại lặn xuống, dùng toàn bộ sức lực tháo sợi dây ra, kéo đến nỗi mà tay anh nổi đầy gân xanh. . .
Anh lại dùng sức, nhưng không kéo, mà tháo nó ra, cũng may là sợi dây này dày, nhưng lại bị nước biển cọ xát, nên cũng mềm hơn một phần!
Anh nhanh chóng kéo cô lên bờ. Cùng lúc đó, cũng là lúc mà quả bom nổ.
Nhưng do áp xuất của nước mà quả bom nổ nhỏ hơn một chút.
Chiều tà, một buổi chiều thật lạ, bầu trời trải một nền đỏ rực, giống như màu máu, mà nơi này, lại có một màu đỏ rực nổ tung, hôm nay, tất cả đều màu đỏ, màu của máu. Nhưng sao anh chẳng nhìn thấy màu gì nhỉ? Anh chỉ còn nhìn thấy cô thôi.
Ba ngày, là quá dài, anh nhớ cô quá....
Cô đấy!
Mama của tiểu Kì và tiểu Thư đấy...
Và, người mà anh yêu đấy....
Đúng lúc ấy, quân tiếp viện vừa tới nơi, anh liền ra lệnh: "Bắt hắn cho ta. Không được để hắn ta lẻn ra nước ngoài."
- "Dạ, chủ tử."
Nói xong, anh liền đưa cô lên xe, phóng thẳng tới bệnh viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...