Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 1383
Bà Lục xua tay: “Lời này mấy đứa đừng nói nữa, lỡ như lọt vào tai mẹ mấy đứa sẽ nghi ngờ là do chị dâu dạy con nói như vậy.
”
“Chị dâu sẽ không dạy tụi con nói như vậy đâu, hơn nữa chúng con không phải con rối có thể bị người khác điều khiển, tụi con có suy nghĩ của mình.
” Lục Sênh Hạ nói.
“Ừm, con rất thích chị xinh đẹp, con thích chị xinh đẹp nhất trên đời này.
” Tư Mã Ngọc Thanh trịnh trọng nói.
Lục Vinh Hàn có hơi dở khóc dở cười, lần đầu tiên ông ấy phát hiện ra, Tư Mã Ngọc Như làm trưởng bối lại thất bại như vậy.
Theo yêu cầu của Lục Sênh Hạ, Hy Nguyệt đã trang trí biệt thự quanh hồ theo phong cách màu hồng lãng mạn.
Lục Sênh Hạ đã mời tới những người bạn học thân thiết nhất của cô bé, còn có cả Hoa Phi và Lâm Đại Dao.
Cô bé hôm nay mặc một chiếc váy màu trắng, xinh đẹp và lộng lẫy như một thiên sứ bé nhỏ vậy.
Hy Nguyệt và Đỗ Chấn Diệp cùng nhau tới buổi tiệc.
Đỗ Chấn Diệp đem theo một món quà tới tặng cho Lục Sênh Hạ.
“Trong này là cái gì thế anh Chấn Diệp?” Lục Sênh Hạ vô cùng vui mừng.
“Em mở ra xem có thích không?” Đỗ Chấn Diệp khẽ mỉm cười, giống như ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ rọi vào bên trong.
Lục Sênh Hạ mở hộp quà ra, thấy bên trong là một chiếc bút máy ngọc khảm trai phiên bản giới hạn của Parker.
“Đẹp quá đi, em rất thích.
”
“Chiếc bút này mới xứng với cô gái thiên tài như em.
” Đôi môi mỏng của Đỗ Chấn Diệp mỉm cười làm mê lòng người, giọng nói của cậu ta rất hay, vô cùng cuốn hút, còn mang theo một loại hương vị của thanh xuân.
Hy Nguyệt quan sát xung quanh, muốn xem xem Lục Sênh Hạ sẽ mời bạn học nam nào đến, nào ngờ người mà cô bé mời đến đều là con gái, không có lấy một đứa con trai nào.
Thật kỳ lạ, chẳng lẽ cô và Lục Lãnh Phong nghĩ sai rồi, cô bé này không có yêu sớm?
Mọi người chơi được một lúc.
Hứa Kiến Quân chạy tới: “Cậu họ, cây bút Parker mà cậu tặng cho cô út đẹp quá đi, cô út của cháu mặc dù không có chuẩn bị món quà nào để tặng cho cậu, nhưng cô út đã chuẩn bị một bài hát rất hay muốn tặng cho cậu đấy.
”
Gương mặt bé nhỏ của Lục Sênh Hạ ửng đỏ: “Kiến Quân, cháu đừng nói linh tinh, đây… Đây không phải là quà.
”
“Dù sao cũng là hát cho cậu họ nghe, cô mau hát đi, cô hát hay lắm đấy.
” Hứa Kiến Quân chạy tới phía trước chiếc bàn ôm lấy cây đàn ghi-ta lớn ở trên mặt bàn.
“Cậu đừng có làm rơi nó, để tớ giúp cậu.
” Tư Mã Ngọc Thanh giúp cậu bé đỡ lấy cây đàn đưa qua cho Lục Sênh Hạ.
Lục Sênh Hạ ngồi lên chiếc ghế, Hy Nguyệt đem giá đỡ micrô tới đặt ở trước mặt cô bé, giúp cô bé điều chỉnh độ cao của giá đỡ.
Cô bé nhẹ nhàng gảy dây đàn ghi-ta: “Cơn gió tháng bảy, cơn mưa tháng tám, tấm thân em nhỏ bé thích anh ở nơi xa xôi, anh còn chưa tới, em nào dám già đi, tương lai kia em sẽ cùng anh đi tới cuối cuộc đời.
Nếu anh đồng ý, em sẽ bước đến, nhưng anh lại chẳng hề quan tâm đến sự xuất hiện của em, quá khứ của anh không hề có em, nhưng em vẫn thích anh…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...