Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


Chương 1364
Hy Nguyệt lộ ra nụ cười gian xảo: “Vì vậy đàn ông đừng lúc nào cũng nghĩ tới việc ngồi hưởng phúc cùng người khác, hai người vợ không thể nào hòa thuận với nhau được.


Lục Lãnh Phong duỗi cánh tay cứng rắn ra ôm vòng eo thon của cô: “Chúng ta là một đời một kiếp một đôi, không ai có thể chen vào được.


Khi cô đang nói chuyện không biết Lục Sênh Hạ từ đâu xông ra: “Anh cả, nếu như anh gặp chị dâu lúc mười tám tuổi thì anh có dự tính trước với chị dâu hay không?”
Lục Lãnh Phong nhún vai: “Cô ấy vốn dĩ là dự tính, ông nội chọn giúp anh từ lâu rồi.


Lục Sênh Hạ nhăn mặt: “Ý của em là nếu như trước đó giữa hai người không có hôn ước thì anh có xem trọng chị ấy, có muốn cưới chị ấy hay không?”
Không đợi Lục Lãnh Phong lên tiếng Hy Nguyệt đã cướp lời: “Anh ấy sẽ không làm như vậy đâu, em quên rằng lúc chị mới gả tới đây đã bị anh ấy ghét bỏ và khinh bỉ các kiểu sao, anh ấy căn bản là thấy chị chướng mắt.


Lục Sênh Hạ lộ ra vẻ mặt đồng cảm, không biết là đang đồng cảm với Hy Nguyệt hay là đồng cảm với anh trai.

Lục Lãnh Phong lấm tấm mồ hôi.


Đoạn lịch sử đen tối kia sợ là sẽ bị người phụ nữ ngốc nghếch này khắc sâu vào trong lòng, cả đời này sẽ không bao giờ quên được.

“Vợ à, chuyện lúc trước không phải đã bỏ qua rồi sao?”
“Sênh Hạ hỏi nên em chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi.

” Đôi mi dài dày của cô gian xảo chớp động giống như một con bướm đang bay.

Nếu như lúc đó gặp gỡ Lục Lãnh Phong, tình hình khẳng định sẽ nghiêm trọng hơn bốn năm trước.

Lục Lãnh Phong sẽ kiên quyết không lấy cô, mà cô cũng sẽ kiên quyết không gả cho anh bởi vì cô đã có Thời Thạch.

Lục Lãnh Phong cũng nghĩ đến Thời Thạch, nếu như Thời Thạch còn sống thì đoán chừng cô đã kết hôn rồi chứ sẽ không gả cho anh.

Lục Sênh Hạ lắc đầu rồi chép miệng: “Hai người cứng rắn dính lại với nhau đúng không?”
Hy Nguyệt vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ của cô bé: “Hai người ở bên nhau thì cần phài có duyên phận, nếu như không có duyên phận xem như có yêu nhau nhiều hơn nữa cũng sẽ bị ông trời cưỡng ép chia rẽ.



Lục Sênh Hạ lè lưỡi: “Duyên phận là thứ không sờ được cũng không thể nhìn thấy, làm sao em biết được ai là chân mệnh thiên tử của mình chứ?”
Hy Nguyệt mỉm cười: “Vì vậy bây giờ phải lấy việc học làm trọng, không thể yêu đương.

Bình thường mà nói những người mà em có quan hệ qua lại từ thời học sinh thì duyên phận đều không sâu.

Chỉ khi gặp nhau ở tuổi kết hôn người mà em gặp được mới có thể là người đã được định sẵn trong cuộc đời em.


“Điều đó cũng không chắc, nói không chừng người mà em gặp được chính là chân mệnh thiên tử của em đấy.

” Lục Sênh Hạ lắc đầu như đánh trống.

Lục Lãnh Phong khoanh tay trước ngực nhìn kỹ cô bé với tư thái nghiên cứu phán đoán: “Em đã gặp được ai sao?”
“Em không gặp ai cả, em chỉ đang so sánh mà thôi.

Em phải lên lầu đọc sách nên hai người cứ tự nhiên.

” Cô bé nói rồi chạy nhanh như chớp.

Lục Lãnh Phong sờ cằm như có điều suy nghĩ: “Em có cảm thấy con bé này là lạ thế nào không?”
“Có một chút, không phải là con bé thực sự yêu sớm đấy chứ? Hình như em chưa từng nhìn thấy con bé đặc biệt tới gần nam sinh nào cả?” Hy Nguyệt gãi đầu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui