Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 1347
Đỗ Chấn Diệp gãi đầu, ngại ngùng cười: “Sau này em phải học tập hai người nhiều hơn.
”
Hy Nguyệt cười một tiếng: “Nói không chừng sau này em có thể trò giỏi hơn thầy, giỏi hơn cả thầy cũng không biết chừng.
”
Đỗ Chấn Diệp làm một cái mặt quỷ: “Mục tiêu bây giờ của em chủ yếu là đánh bại công chúa Thái Bình nhà tụi em.
”
“Bọn chị ủng hộ em.
” Hy Nguyệt giơ nắm đấm động viên cậu ta.
Hoa Vô Song vỗ vai con trai: “Lần này nhân dịp nghỉ hè đưa con qua đây là muốn rèn luyện cho con một chút, con phải tỏ ra thành thục một chút, đừng giống như đứa trẻ nữa.
”
Hy Nguyệt khoát tay: “Cô, đây là họp gia đình, không phải họp kinh doanh, không cần quá câu nệ.
”
“Đúng thế.
” Đỗ Chấn Diệp gật đầu giống như gà con mổ thóc: “Con đang thành thật trò chuyện với chị họ, tình huống nhà chúng ta chính là như vậy.
Võ Tắc Thiên nắm giữ triều chính, công chúa Thái Bình muốn đoạt đích, bố con tính cách yếu đuối, bà nội nói gì nghe nấy, có thể được lập làm người thừa kế không vẫn là ẩn số.
”
Hứa Kiến Quân hai tay ôm ngực, như tiểu đại nhân lắc đầu thở dài: “Cậu họ, nhà các cậu đúng là âm thịnh dương suy.
”
Mẹ Hy đồng tình nhìn cô em chồng một chút, mẹ chồng hung ác thì thôi, chồng còn yếu đuối, cô em chồng trong nhà kia còn không biết bị ức hiếp cỡ nào.
“Mẹ chồng em ức hiếp em không ít hả?”
Vẻ xót xa hiện trên khuôn mặt của Hoa Vô Song.
Trước giờ bà Đỗ chưa bao giờ nhìn thẳng vào bà, luôn sai khiến bà như người làm, không làm gì cũng sẽ mắng bà.
Mà Đỗ Cẩm Vinh đứng bên cạnh không dám nói câu nào, dù cho bà không làm gì sau cũng phải xin lỗi bà ta, còn phải chịu phạt.
“Chung quy giữa mẹ chồng nàng dâu luôn có mâu thuẫn, ở chung với nhau lâu cũng sẽ quen thôi.
” Giọng nói của bà thấp đến mức như không phân biệt được hơi thở.
Hy Nguyệt cảm thấy cô nhỏ đã quen với việc nhẫn nhịn chịu đựng.
Trước đây cô và bà Lục ở chung cũng không phải quá tốt.
Mẹ chồng xuất thân nhà giàu cao quý đều mắt cao hơn đầu, đối với con dâu xuất thân từ những gia đình bình thường đều xem thường, khinh bỉ các kiểu.
Nhưng cô may mắn hơn cô của mình nhiều.
Mẹ chồng không phải người nắm quyền, chồng cũng phải là “con trai của mẹ”, cụ bà và bố chồng cũng rất hiểu chuyện, cô còn có chỗ dựa là di chúc của cụ ông.
Mẹ chồng và cô tranh đấu khi thắng khi thua, bây giờ cuối cùng cũng nhìn rõ được thực tế, đối xử tốt với cô giống như mẹ con ruột vậy.
Có lẽ cũng là bởi vì nguyên nhân này mới khiến định kiến của mẹ kế với cô càng lúc càng sâu.
Bố Hy thở dài: “Vô Song, mẹ chồng em là người nắm quyền trong nhà, quyền lực như thế, chồng em lại rất nhu nhược, sẽ không nói chuyện giúp em, cuộc sống của em có thể tốt lên mới là lạ.
Em phải biết rằng người nhà mẹ đẻ luôn hướng về em, dù chúng ta không có tiền cũng không thể nhìn nhà chồng bắt nạt em mà không quan tâm được.
”
Hoa Vô Song rũ mắt, lông mi vừa dày vừa dài tạo thành hai cái bóng ảm đạm dưới mí mắt trắng nõn.
“Em biết mà anh hai, chỉ là thành phố Tinh Không xa như thế, mọi người cũng không thể đến bất cứ lúc nào được, cũng không giúp được em cái gì.
”
“Cái này cũng đúng.
” Bố Hy lại thở dài.
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, mẹ Hy gọi: “Vô Song, đồ Đông Hạ ở đây ngon lắm, em và cháu khó lắm mới đến đây, ăn nhiều một chút.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...