Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 1331
Những lời này đã chọc giận Tư Mã Ngọc Như: “Con đừng có ở đây già mồm át lẽ phải, trừng phạt con như thế nào sẽ do mẹ quyết định.”
“Con đi tìm bố.” Lục Sênh Hạ nhăn mũi chạy ra khỏi phòng.
Lục Vinh Hàn vừa mới trở về, Lục Sênh Hạ nhìn thấy ông ấy thì la to: “Bố, cứu mạng.”
“Sao vậy?” Lục Vinh Hàn hoang mang hỏi.
Tư Mã Ngọc Như nói rõ chuyện cô bé giúp Tư Mã Ngọc Thanh bỏ nhà ra đi với Lục Vinh Hàn.
“Con bé này quá to gan, chắc chắn phải quản thúc cho tốt mới được.”
“Chị dâu đã nói phạt con chép quy tắc trong gia đình một lần, chị dâu là chủ mẫu không phải nên do chị dâu quyết định sao?” Lục Sênh Hạ nhăn mặt.
Lục Vinh Hàn xoa đầu của cô bé, trên mặt cũng không có vẻ trách móc.
Lục Sênh Hạ là hòn ngọc quý trên tay ông ấy, ông ấy cưng chiều còn không kịp thì làm sao có thể phạt cô bé chứ: “Được rồi, cứ làm theo lời chị dâu nói trừng phạt những lỗi nhỏ để không mắc lỗi lớn.”
“Không được, nếu như lần này dung túng con bé thì lần sau không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.” Tư Mã Ngọc Như thực sự rất tức giận, chỉ sợ con gái ẩu tả làm cho Tư Mã Ngọc Thanh rơi vào trong nguy hiểm.
Tư Mã Ngọc Thanh là hy vọng của cô ta, có trọng lượng ở trong lòng cô ta còn nặng hơn Lục Sênh Hạ nhiều.
Một đứa con gái ở trong nhà họ Lục không quan trọng cho lắm, cho dù mỗi một người ở trong nhà đều rất cưng chiều con bé nhưng cũng không có khả năng sẽ để cho con bé tham gia vào các công việc của tập đoàn.
Nhưng con trai thì lại khác có thể được chia cổ phần, có thể quản lý công ty chi nhánh.
Cô ta không thể để cho cả Lục Thị đều rơi vào tay con trai của Y Hạo Phong, cô ta cũng muốn được chia phần.
Bí mật của Tư Mã Ngọc Thanh đã giấu cực lâu trong lòng bà ấy, giấu đến nỗi bà ấy cũng sắp không giấu được.
Nhưng bà ấy biết mình không thể nói ra được, nhất định phải liều chết giữ vững, không thể để cho cậu ấy gặp nguy hiểm.
Mỗi người mẹ đều sẽ có lòng riêng, từ lúc Tư Mã Ngọc Thanh vừa ra đời, bà ấy đã tưởng tượng có một ngày cậu ấy có thể thay Lục Lãnh Phong trở thành người thừa kế của nhà họ Lục.
Nhưng cậu ấy càng lớn lên thì cách nguyện vọng của bà ấy càng xa.
Bà ấy không tin con trai mình và Lục Vinh Hàn sẽ kém như vậy, nhất định là em trai và em dâu dạy dỗ có vấn đề, nuôi cậu ấy thành kẻ bỏ đi.
Bây giờ bà ấy muốn đích thân dạy dỗ cậu ấy, để khối vàng bị mai một như cậu ấy lần nữa phát ra ánh sáng rực rỡ.
Lục Vinh Hàn vỗ vai cô ấy: “Được rồi, bà đừng suốt ngày huy động nhân lực vì chuyện của Ngọc Thanh.
Chờ Mã Ngọc Lan từ nước ngoài trở về thì hãy tiễn nó về.
Bà chỉ là cô của nó mà thôi, con cái cuối cùng cũng phải sống chung với bố mẹ.”
“Ngọc Thanh sẽ không trở về, nó đang cùng sống chung với tôi ở đây.
Nó thật ra rất ngoan và thông minh, giống như Sênh Hạ, có trí thông minh hơn người thường, đều là bị em trai và em gái tôi dạy hư.
Bây giờ phải do chính tay tôi dạy nó, tôi muốn bồi dưỡng nó thành đứa trẻ ưu tú giống Lãnh Phong.”
Lục Vinh Hàn ho sặc sụa, tư chất của Tư Mã Ngọc Thanh, ông ấy thấy được.
Cậu ấy có thể có một phần mười của Sênh Hạ thì đã cảm ơn trời đất, so với Lãnh Phong thì đó là một người trên trời, kẻ thì dưới đất, vốn không có cách so sánh.
“Con cái phải dựa theo tài năng tới đâu mới dạy được, không thể yêu cầu quá cao với nó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...