Chương 742
“Tuy nhà họ Lục là nhà giàu nhất, nhưng nhà họ Hứa cũng không phải dễ chọc.”
Khoé miệng Lục Lãnh Phong cong lên một đường cung, “Vậy xem xem ai lợi hại hơn.”
Mẹ Hứa hít một hơi thật sâu, thử làm giọng điệu bình thản lại, bà biết nếu cứng đối cứng với Lục Lãnh Phong thì không có chỗ nào tốt.
“Cháu trai, công là công, tư là tư.
Dù sao đây cũng là việc riêng giữa cháu và Hứa Nhã Thanh, liên luỵ đến sự vụ tập đoàn thì không tốt lắm, cháu cảm thấy sao?”
Bàn tay to của Lục Lãnh Phong xoa mặt Hy Nguyệt, nhẹ vuốt ve.
“Giải quyết lén cũng được.”
Mắt mẹ Hứa hơi sáng lên, vội vàng nói: “Vậy mời cháu trai nói cách giải quyết đi?”
Lục Lãnh Phong hơi nhấp môi mỏng, giọng nói trầm thấp mà rõ ràng: “Thằng nhóc trên lầu, để tôi mang đi.”
Mẹ Hứa mạnh mẽ chấn động, “Chuyện này sao được, Tiểu Quân là cháu đích tôn nhà họ Hứa, thằng bé chỉ có thể ở lại nhà họ Hứa.”
Lục Lãnh Phong nhún vai: “Nó đương nhiên là cháu trai nhà họ Hứa, tôi không có hứng thú nuôi con trai cho người ta.
Quyền nuôi nấng con là Hứa Nhã Thanh và Hy Nguyệt cùng sở hữu.
Chỉ là muốn để nó sống cùng Hy Nguyệt.”
Mẹ Hứa do dự một lúc lâu, “Tôi đồng ý rồi, cậu sẽ không truy cứu chuyện này nữa?”
Đôi mắt đen nhánh lạnh lùng của Lục Kiến Ngghi chớp chớp dưới ánh đèn, “Tôi sẽ đưa tin tức, toi và Hy Nguyệt đã bí mật ly hôn bốn năm trước.”
Đôi mắt mẹ Hứa sáng sủa.
Chỉ một câu ngắn ngủn này đã có thể dễ như lật bàn tay mà giải trừ tất cả nguy cơ.
Hy Nguyệt ly hôn, con trai bà ở bên cô sẽ không còn là tằng tịu nữa.
Cho dù cô sửa tên đổi họ thì tìm một cái cớ lấy lệ là được.
“Được, cứ làm theo lời cháu trai nói.”
Bà sai người dắt đứa bé xuống.
Túi sữa nhỏ khóc lóc nhào vào lòng mẹ, thân hình nhỏ ngắn vì sợ hãi quá độ mà run bần bật, “Mommy, con còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại mẹ.”
Hy Nguyệt ôm nó lên, lệ rơi đầy mặt, “Cục cưng, chúng ta sẽ không bao giờ tách khỏi nhau nữa.”
Lục Lãnh Phong không trì hoãn, trực tiếp đến sân bay, dẫn hai mẹ con trở về thành phố Long Minh, ở trong biệt thự quanh hồ của anh.
Cảm xúc của túi sữa nhỏ rất tệ, cái đầu nhỏ luôn cúi, nước mắt lưng tròng, không nói gì.
Hy Nguyệt vỗ đầu cậu bé, thấp giọng an ủi, “Không sao, bé cưng, chúng ta đến thành phố Long Minh, bà nội sẽ không cướp con đi nữa.”
Túi sữa nhỏ chớp mắt, một giọt nước mắt chảy xuống, “Mommy, vì sao bà nội lại trở nên hung dữ như vậy? Mẹ và daddy có phải định ly hôn không? Sau này có phải con sẽ không được gặp daddy nữa?”
Hốc mắt Hy Nguyệt ươn ướt, trong lòng đau như dao cắt.
“Daddy sẽ tới tìm chúng ta, chúng ta chỉ tạm ở chỗ của chú ma vương mà thôi.”
Túi sữa nhỏ chui đầu vào lồng ngực cô, “Vậy hai người sẽ không ly hôn, đúng không ạ? Trước kia, daddy và mommy của Alice ly hôn, mỗi tháng cô ấy chỉ có thể gặp daddy của cô một lần.
Con không muốn giống cô, con muốn mỗi ngày đều nhìn thấy daddy, sống cùng daddy.
Con không muốn trở thành đứa bé trong gia đình đơn thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...