Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 709
Hy Nguyệt nhún vai, thản nhiên nói: “Hôm qua anh Lục gọi điện thoại nói anh ấy đến Thành Đô.
Tớ hỏi anh ấy có muốn cùng nhau dùng bữa không, anh ấy nói còn có sự sắp xếp khác.
Tớ cũng không hỏi nhiều.”
“Anh ấy bây giờ đang ở đâu?” Tiêu Anh Minh vội hỏi.
“Làm sao tôi biết được, anh Lục đương nhiên phải ở khách sạn tốt nhất rồi.” Hy Nguyệt nói như vậy như một dạng ám chỉ, như thể có thể tìm được Lục Lãnh Phong ở khách sạn tốt nhất.
Hứa Nhã Phượng trầm tư một hồi, ánh mắt hơi tối sầm lại: “Chị dâu, cậu mới về nước không lâu, làm sao cậu biết những người này?”
Hy Nguyệt nhấp một ngụm nước đường đen rồi chậm rãi nói: “Tớ quên không giới thiệu rồi.
Hai vị này là cô Lý và cô Đường.
Họ thường đến An Kỳ.
Họ là khách hàng thời trang cao cấp và cũng là họa sĩ.
Bây giờ tớ đã về nước, tất nhiên là sẽ lập tức liên hệ với họ.
Đều là người yêu nghệ thuật, tụ họp cùng nhau uống cà phê và vẽ tranh là một kiểu thư giãn.
”
“Thế giới nghệ thuật của mọi người, chúng tôi không hiểu, làm phiền cậu rồi.”
Hứa Nhã Phượng vẫy tay chào đám người phía sau rồi cùng nhau rời đi.
Lục Kiều Sam và mấy người còn lại cũng không muốn ở lại lâu hơn, điều quan trọng là phải tìm được Lục Lãnh Phong.
Sau khi bọn họ rời đi, Hy Nguyệt vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường, Khải Liên cảnh giác phát hiện có người theo sau, cô nhìn thấy biển số xe, đó là xe của Hứa Nhã Phượng.
Cô ấy lo lắng đến mức đi siêu thị mua băng vệ sinh và khiến họ nghĩ rằng cô ấy đang trong kỳ kinh nguyệt, thế nên không thể có chuyện cô có quan hệ không đúng mực với Lục Lãnh Phong.
Sau đó, cô ấy gọi cho Lục Lãnh Phong.
Quả nhiên, Lục Lãnh Phong hành động vô cùng nhanh chóng và chuẩn xác.
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này sẽ xảy ra, vì vậy anh từ từ thu xếp việc cô nên làm sau đó.
Những người phụ nữ trong nhà là người của anh, phối hợp với cô diễn kịch.
Cái gọi là Thỏ khôn có ba động, xem ra ở Thành Đô, anh có không ít căn biệt thự.
Lục Kiều Sam và nhóm người đến khách sạn năm sao sang trọng nhất ở Thành Đô và giả vờ đặt phòng để không khơi dậy sự nghi ngờ của an ninh khách sạn.
Họ đến phòng tổng thống trên tầng hai mươi và gõ cửa: “Xin chào, dịch vụ phòng.”
Cánh cửa mở ra, Lục Lãnh Phong lười biếng xuất hiện ở cửa trong bộ đồ ngủ.
Nhìn thấy mấy người bên ngoài, anh hơi giật mình: “Các người làm gì vậy?”
“Lãnh Phong, bọn chị đến Thành Đô chơi, nghe nói có em cũng ở đây, nên chúng tôi ghé vào chào hỏi.” Lục Kiều Sam nhếch mép.
“Ai nói cho chị biết tôi ở đây?” Lục Lãnh Phong đi tới sô pha ngồi xuống, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, mở miệng thẩm vấn.
Nếu họ không nói cho ra lễ, e rằng sẽ rất khó để thoát khỏi đây.
Lục Kiều Sam chớp chớp mắt, ánh lên một tia giảo hoạt: “Là Y Nhược nói, vừa rồi bonj em đã nhìn thấy cô ấy.”
Lục Lãnh Phong nheo lại đôi mắt, một tia sáng lạnh lẽo cực kỳ khắc nghiệt chiếu thẳng ra ngoài: “Chị cho rằng tôi rất ngu ngốc sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...