Chương 567
Buổi trưa, Tiêu Ánh Minh hẹn cô cùng nhau đến nhà hàng dùng bữa.
“Tối hôm qua, tôi đến nhà họ Lục thì không thấy cô và Lãnh Phong, Hy Mộng Lan nói cô bị Lục Lãnh Phong đuổi đi, chuyện này có phải là thật không vậy?”
“Thiếu chút xíu nữa, thực sự là sự yêu thương thì dễ tránh né còn những chuyện đâm sau lưng người khác rất khó đề phòng.
Hy Mộng Lan chính là ỷ có Lục Lãnh Phong chiều chuộng và bảo vệ vậy nên cô ta không nể nang gì cả.” Cô thở dài một hơi.
“Tôi đã gợi ý cho cô là giết chết mầm mống nghiệt chủng trong bụng của cô ta nhưng cô lại là một người tốt, không thể làm chuyện như vậy, đáng đời cô thôi.” Tiêu Ánh Minh tức giận trừng mắt nhìn cô.
Cô nhún vai, cô không làm tổn thương sinh mạng vô tội, nếu không thì… Cô cũng sẽ giống như Hy Mộng Lan, đều là người có lòng dạ ác độc.
“Làm ra chuyện như vậy thật quá mạo hiểm.
Nếu bị phát hiện thì sẽ bị đánh cho tơi tả, đánh đến mức tróc da tróc thịt, đến lúc đó người đắc ý chắc chắn không phải chỉ có Hy Mộng Lan thôi sao?”
“Vậy thì tôi sẽ làm, cùng lắm là chạy ra nước ngoài ở ẩn một thời gian thôi.” Tiêu Ánh Minh cong môi rồi nói.
Hy Nguyệt uống một ngụm canh, nhếch miệng lên một nụ cười ranh mãnh: “Quả thực là còn có một cách vừa đơn giản lại vừa không có nguy hiểm?”
“Cách gì thế?” Tiêu Ánh Minh vội vàng hỏi.
“Trước đây, Hy Mộng Lan nhìn thấy bức ảnh giả của Lục Lãnh Phong thì cô ta đã khóc và hét lên rằng cô ta chỉ muốn lấy một con nhà giàu thôi.
Không ai biết được cô ta đã làm gì trong thời gian giả vờ mất tích đó.
Với khả năng của cô ta, ở bên ngoài, cô ta lén câu dẫn một chàng trai giàu có thì cũng là chuyện rất bình thường.
Cô vừa có tiền vừa có mối quan hệ, vậy nên cô sẽ dễ dàng moi thông tin bí mật xấu xa của ai đó.
Lục Lãnh Phong là một người đa nghi, chỉ cần cô có thể tìm ra được một chút tin tức gì mới, ngay cả đó là sự giả mạo thì cũng có thể làm lay động lòng tin của Lục Lãnh Phong đối với cô ta…”
Cô còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Ánh Minh ngắt lời: “Cô nói đúng, vừa nhìn đã biết cô ta là một trà xanh chính hiệu, sau lưng không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa.
Tôi muốn xem cô ta lợi hại đến đâu, giấu những chuyện đó như thế nào, phải làm cho Lục Lãnh Phong thấy rõ được bộ mặt của cô ta.”
Hy Nguyệt nở nụ cười, cô rất tin tưởng vào năng lực của Tiêu Ánh Minh, làm mưa làm gió chính là một trong những sở trường của cô ta.
Hy Mộng Lan và Lục Kiều Sam vui sướng vẫn duy trì liên tục đến ngày hôm nay.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Hy Nguyệt là bị đánh bò đến mức không bò nổi, cho nên mới chưa trở về.
Có lẽ, hiện tại, cô đang nằm trong bệnh viện, băng quấn quanh người trông như một xác ướp vậy.
“Chị có nghĩ là em nên đặt cho Hy Nguyệt một chiếc xe lăn ở Kinh Đông hay không?” Hy Mộng Lan cười một cách nham hiểm.
“Nếu như tàn phế, nên trực tiếp cắt cổ tay tự sát, chứ xe lăn cho cô dùng thì quá lãng phí rồi.” Lục Kiều Sam cười lạnh một tiếng.
“Đúng vậy, chết sớm thì đầu thai sớm, chứ sống thì cũng chỉ là chịu tội.” Tiếng cười của Hy Mộng Lan vang vọng khắp căn phòng, cô ta đang ảo tưởng về khoảnh khắc trở thành phu nhân của nhà họ Lục.
Cô ta sẽ mặc chiếc váy cưới đẹp nhất và đeo chiếc nhẫn kim cương cưới đắt tiền nhất.
Hy Nguyệt đã kết hôn lâu như vậy, ngón tay của cô vẫn không đeo gì cả, ngay cả cái nhẫn cưới cũng không có, có thể thấy được Lục Lãnh Phong ghét bỏ cô biết bao.
Những ngón tay thô ráp của cô nếu đeo một chiếc nhẫn kim cương thì chính là phung phí của trời.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô ta vang lên, nhìn thấy thông tin người gọi, cô ta sợ hãi gần như ngất đi, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh để nghe điện thoại, cô ta sợ Lục Kiều Sam sợ nghe thấy.
“Bảo bối à, anh đã trở về nước rồi, em đang ở đâu thế, anh nhớ em nhiều lắm…”
Sắc mặt Hy Mộng Lan tái nhợt, hiển nhiên là một giọng nói nhẹ nhàng tán tỉnh truyền vào tai cô ta, nhưng dường như giống ma xui quỷ khiến dưới đất đang gọi hồn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...