Chương 514
“Tôi thật sự không có kinh nghiệm về phương diện này.” Cô ấp úng, nói năng có chút lộn xộn, xấu hổ muốn ói máu.
Tại sao anh lại nghĩ cô có kinh nghiệm, hiểu biết về những chuyện phong nguyệt này chứ? Là do anh luôn coi cô như gái làng chơi, nên mới đối đãi như vậy sao?
Lục Lãnh Phong hừ một tiếng, không biết là giễu cợt hay là tức giận, nói: “Không biết thì mau học đi.” Ngọn lửa dục vọng ở trong anh đã bùng cháy, cần phải ngay lập tức dập lửa, không thể dừng lại.
Hy Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, có chút muốn khóc, ấp úng nói: “Nhưng mà… Váy của tôi không dễ cởi.” Không lẽ anh ta muốn làm chuyện đó ở ngay trên sân thượng sao?
Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong khẽ nhếch lên, nở nụ cười tà mị, ngón tay thon dài nhấc lên, chạm lấy đôi môi phấn nộn của cô, miết.
Anh đang ám chỉ cho cô.
Hy Nguyệt đã hiểu ý của anh, có chút sợ hãi nói: “Tôi sợ bản thân sẽ không cẩn thận mà cắn nhầm, đến lúc đó anh đừng có trách tôi.”
“Nếu như em dám cắn nhầm, tôi sẽ cho em làm ni cô cả đời.” Lục Lãnh Phong cười lạnh một tiếng, dùng tay ra sức bóp lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Phía sau cánh cửa sân thượng.
Hy Mộng Lan ở phía sau cánh cửa, nhìn chằm chằm vào hai người đang ở góc tối trên sân thượng kia, trong mắt toàn là tia máu.
Rốt cuộc là tiện nhân Hy Nguyệt kia đã giở thủ đoạn gì khiến cho anh Lãnh Phong có phản ứng?
Tiện nhân đó có làm sao có thể so sánh được với cô ta? Ngay cả tư cách xách giày cho cô ta, nó cũng không xứng!
Nhất định là nó đã dùng bàn môn tà đạo gì đó để tiếp cận với anh Lãnh Phong.
Lúc trước vì để theo đuổi anh Lãnh Phong, nó còn dám ở trước mặt mọi người, quỳ xuống đất hát “Chinh phục”, thì còn có gì mà nó không dám làm nữa?
Một giờ sau, Lục Lãnh Phong cuối cùng cũng đã thỏa mãn, anh đứng lên chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, khôi phục bộ dạng đạo mạo, phong thái Đại Ma Vương.
Hy Nguyệt lúc này chỉ cảm thấy cổ họng vô cùng đau đớn.
Sau khi về lại hội trường, Lục Lãnh Phong đi vào nhà vệ sinh, còn cô thì nhanh chóng cầm lấy ly nước trái cây, uống từng ngụm lớn để làm dịu cổ họng, bớt cảm giác khó chịu.
Tần Nhân Thiên vừa thấy Hy Nguyệt trở lại buổi tiệc liền nhanh chân đi tới rồi dắt tay cô lên trên sân khấu, lớn tiếng nói: “Hôm nay tôi muốn công bố với mọi người một việc.
Tôi và cô Hy Nguyệt đây đã cùng nhau tới miếu Quan Công, uống máu ăn thề, kết nghĩa làm anh em.
Từ nay về sau, cô ấy chính là em gái tôi, tôi chính là anh trai của cô ấy.
Sau này nếu ai dám khinh thường cô ấy, chính là khinh thường tôi.
Nếu để tôi biết có kẻ dám ức hiếp cô ấy, tôi nhất định sẽ sống chết với kẻ đó.”
Hy Nguyệt cũng nâng ly lên, nói: “Anh, em lấy nước trái cây thay rượu, kính anh một ly.”
Tần Nhân Thiên ôn nhu cười, cũng nâng ly rượu trong tay lên, cụng nhẹ vào ly nước trái cây của cô rồi uống hết ly rượu.
Lục Kiều Sam tức điên lên, đỏ bừng cả khuôn mặt, cô ta thiếu điều muốn làm loạn lên.
Hứa Nhã Thanh nhìn một màn vừa rồi, khóe miệng khẽ nở nụ cười, ánh mắt hàm súc, có chút sâu xa.
Mọi chuyện có vẻ ngày càng trở nên thú vị rồi.
Hứa Nhã Phượng ở bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai anh ta tỏ vẻ cảm thông: “Có vẻ như anh trai yêu quý của em lại có thêm một tình địch rồi.”
Hứa Nhã Thanh lắc lắc ly rượu, uống một ngụm nhỏ rồi nhếch miệng lên cười, nhỏ giọng nói: “Hy Nguyệt giống như một khối ngọc thô chưa được mài dũa, hiếm người có thể nhìn thấy được tiềm năng của nó, không có nghĩa là chỉ có mỗi mình anh trai em mới nhận thấy.
Chỉ là, viên ngọc ấy cuối cùng sẽ về tay ai thì vẫn chưa biết được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...