Chương 489
“Xem tạo hóa của cô.” Lục Lãnh Phong nhàn nhạt ném lại một câu, đứng dậy rời đi.
Hy Mộng Lan dường như nhìn thấy hy vọng, lập tức đi tìm Lục Kiều Sam, chuyện này để cô ta nhắc đến là tốt nhất.
Cô ta vốn dĩ ôm rất nhiều hy vọng, không ngờ bà Lục lại lập tức từ chối, bởi vì chuyện phép tắc trong gia đình, Lục Vinh Hàn vẫn còn đang tức giận, bà ta làm sao dám động vào đuôi cọp chứ.
Hơn nữa Hy Mộng Lan có thân phận gì cũng hoàn toàn không quan trọng với bà ta.
Hy Mộng Lan u sầu, thất vọng, ảo não, cô ta nhất định phải làm cái gì đó, để nhà họ Lục đồng ý chuyện mình đề nghị.
Hy Nguyệt ăn xong bữa sáng thì đi làm, buổi tối trở về, cùng về với Tiêu Ánh Minh.
Tiêu Ánh Minh muốn về cùng cô, cô cũng không cảm thấy nhất định phải từ chối nên đồng ý.
Nhìn thấy Hy Mộng Lan, Tiêu Ánh Minh hừ một tiếng: “Đồ khỉ mũi nhọn, leo cũng nhanh thật, kiếp trước nhất định là con khỉ.”
Hy Mộng Lan có thể nhìn ra, Hy Nguyệt là đang tìm đồng minh.
Cô ta thấy mình mà Lục Kiều Sam ở cùng một chỗ, nên cũng muốn tìm một đồng minh.
Có điều có chút chuyện, e rằng cô ta vẫn không biết.
Cô ta cười, vô cùng khoa trương: “Thật ra chuyện này phải nhờ vào cô Tiêu, lúc trong lễ đính hôn của Kiều Sam, nếu như không phải cô để tôi gặp được Lãnh Phong, để tôi biết rõ mình bị lừa.
Tôi cũng sẽ không thể ở cùng Lãnh Phong.
Nói ra, cô cũng là người mai mối.”
Sắc mặt Tiêu Ánh Minh hết trắng lại xanh, chuyện này không nhắc đến thì còn tốt, vừa nhắc đến là cô ta giống như bị ngàn con kiến cắn, vô cùng rối rắm, muốn điên cuồng hét lên.
“Tôi vốn dĩ cho rằng cô là một trà xanh thịnh thế, không ngờ vậy mà lại là một đồ trà xanh tràn đầy tâm kế.”
Trong lòng Hy Nguyệt cười một tiếng, cô vẫn luôn nghĩ sao Hy Mộng Lan lại biết được sự thật, không ngờ nguyên nhân là Tiêu Ánh Minh.
Đây gọi là tự lấy đá đập chân mình.
Có điều, cho dù cô ta không làm mối, Hy Mộng Lan cũng sẽ biết, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
“Chuyện qua rồi thì cho qua đi, trên đời này không có thuốc hối hận, có suy nghĩ cũng vô dụng, chỉ là tự cho mình một bài học.
Khi giúp người thì phải nhìn rõ nhân phẩm của đối phương, đứng để đến lúc nào đó bị cắn ngược lại.
Giống như chuyện đỡ cụ già vậy, giúp đỡ còn bị ăn vạ.” Cô cho Tiêu Ánh Minh một bậc thang leo xuống.
Tiêu Ánh Minh vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi cũng chỉ là có lòng tốt, không ngờ người ta lại ôm tâm thái muốn làm tình nhân, không biết liêm sỉ leo lên giường người khác.”
Hy Mộng Lan vô cùng tức giận, thật sự rất muốn xé nát miệng Tiêu Ánh Minh, nhưng cố gắng kiềm chế lại, không biểu hiện ra ngòai, chỉ là lộ ra dáng vẻ oan sâu như biển.
“Cô Tiêu, cô hiểu nhầm rồi.
Tôi và Lãnh Phong là vừa gặp đã yêu, anh ấy yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy.
Loại chuyện giữa nam nữa này, chính là anh tình em nguyện.
Cô cũng hiểu tính cách của Lãnh Phong đấy, sao tôi dám chủ động ở trước mặt anh ấy được chứ? Là anh ấy thích tôi, muốn tôi.
Về phần đứa nhỏ này, nếu như anh ấy không muốn, nhất định sẽ cho tôi uống thuốc, hoặc là tự mình phòng bị.
Anh ấy không làm như vậy, là bởi vì anh ấy hy vọng chúng tôi có kết tinh của tình yêu.”
Lời cô ta nói rất hoàn hảo, lời nói này giống như những viên đạn trong súng liên thanh, khiến cơ thể Tiêu Ánh Minh lỗ chỗ, không còn toàn vẹn.
Thật ra người bị trúng đạn còn có Hy Nguyệt.
Cô ta nói rất có lý, Lục Lãnh Phong thông minh như vậy, phúc hắc như vậy, cẩn thận như vậy, nếu như không thích cô ta, sao có thể phát sinh quan hệ với cô ta? Sao có thể để cô ta lấy trộm mầm mống chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...