Chương 481
Lục Lãnh Phong không khỏi cười nhạo một tiếng, vòng tay qua vai Hy Nguyệt: “Tư thế rất tốt, chuyện lần này giao cho cô xử trí.
”
Hy Mộng Lan kịch liệt chấn động, vội vàng đặt tay xuống, đem roi giao cho anh: “Tôi chỉ là nhất thời tức giận, mới giơ tay lên, trả lại cho anh.
”
“Vừa đến thời khắc mấu chốt liền sợ hãi.
” Lục Lãnh Phong châm biếm nói, nhưng cũng không tiếp tục nói nữa.
Hy Nguyệt không phải sợ hãi, là bình tĩnh, cộng thêm cô đã suy nghĩ cặn kẽ.
Cô rất muốn đánh Lục Kiều Sam nhưng khi nhìn thấy cô ta không ngừng gào khóc thảm thiết, chỉ thiếu nước quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Cô ta là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của mẹ chồng.
Lục Lãnh Phong đánh cô ta, mẹ chồng cô có chỉ có thể bất đắc dĩ mà cho qua, còn không bị mẹ chồng hận chết, chỉ có thể ngầm ám chỉ mà thôi, cũng không thể giận được chuyện của đứa con gái bảo bối của bà ta được.
“Tôi rất muốn trả thù, nhưng nếu để mẹ chồng biết, tôi cũng không có cách nào giải thích được.
” Cô cong môi, nghiêm túc phân tích.
Lục Lãnh Phong xoa đầu cô, môi mỏng lạnh lùng khẽ nhếch lên: “Tôi nguyện ý thành toàn cho tôi.
”
“Làm như thế nào?” Cô không hiểu ý của anh.
Anh nắm tay cô, thậm chí còn cầm luôn chiếc roi trong tay cô, như vậy anh muốn chấp hành gia pháp cũng muốn giúp cô báo thù rửa hận.
Lục Kiều Sam sợ tới mức ba hồn bảy vía chỉ còn lại một phách, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cô ta hét lên một cách tuyệt vọng, như thể một con bò rừng sắp chết đang cố gắng đấu tranh đến cuối cùng.
Cô ta liền nhìn về phía Tần Nhân Thiên, anh đang đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Nhân Thiên, cứu em, cầu xin anh.
”
“Đây là việc của nhà họ Lục, tôi quản không được.
” Tần Nhân Thiên nhún vai, thờ ơ lạnh lùng vô cùng.
Lục Kiều Sam tức giận: “Vậy tại sao anh lại quan tâm đến chuyện của Hy Nguyệt?”
“Cô ấy là em gái tôi.
” Tần Nhân Thiên chậm rãi nói.
“Em là vợ sắp cưới của anh.
” Lục Kiều Sam tức hộc máu.
“Vợ sắp cưới chưa kết hôn thì cô vẫn là người nhà họ Lục, không phải người nhà họ Tần.
” Tần Nhân Thiên vẻ mặt hối lỗi, người phụ nữ này nhất định phải dạy cho cô ta một bài học.
“Tần Nhân Thiên.
” Lục Kiều Sam điên cuồng hét lên, sao anh ta có thể đối xử với mình như thế này, thấy chết mà không cứu, còn thơ ơ lạnh nhạt?
Chẳng lẽ trong lòng anh ta, cô ta đến một chút địa vị đều không có, không thể so sánh với Hy Nguyệt?
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Lãnh Phong dường như đông cứng lại, đặc biệt đáng sợ, ánh mắt như một lưỡi dao sắc bén ánh lên ánh nhìn hung ác nham hiểm.
Năm ngón tay mảnh khảnh của anh nhưng vô cùng có lực, cùng với nhiệt độ nóng rực, khiến cho toàn bộ máu đông cứng của Hy Nguyệt nóng lên.
“Tội đầu tiên là gây rối, làm đủ mọi việc xấu xa và phá hoại sự đoàn kết trong gia đình.
”
Anh giơ tay lên, nắm lấy tay cô, cũng đồng thời vung roi lên, một tiếng “bốp” giòn tan vang lên, quần áo trên lưng Lục Kiều Sam bị xé toạc ra, trên làn da trắng như tuyết của cô ta hiện rõ một vệt đỏ tím.
Cô ta giống như một con heo bị chọc tiết không ngừng gào khóc, thậm chí thét lên chói tai.
“Tội thứ hai, vô ý hành hung, ức hiếp và làm tổn thương các thành viên trong gia đình.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...