Chương 430
“Lãnh Phong nói với tôi là sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ ly hôn với cô, bảo tôi tạm thời nhẫn nại.
Chúng ta là chị em, tôi cũng không muốn đối xử với cô như vậy, nhưng con tôi không thể là con ngoài giá thú.
Nó là cháu trai cô, có quan hệ huyết thống với cô, tôi tin cô có thể thông cảm, thành toàn cho đứa trẻ tội nghiệp này.”
Cô ta giả vờ đáng thương, mong được cảm thông.
Hy Nguyệt nhún vai, mặt không biểu cảm: “Lời này chị đi nói với Lục Lãnh Phong đi.
Buổi trưa tôi đã nói với anh ấy rồi, chỉ cần anh ấy nói thì bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ ký.”
Hy Mộng Lan không tin cô sẽ sảng khoái như vậy, chỉ là đang gạt cô ta mà thôi, nhưng cô ta cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ cười nhạt: “Tôi nhất định phải nói những lời này của cô với Lãnh Phong.”
Ngay khi trở về, cô ta vội vàng bảo Trần Trúc tìm Lục Lãnh Phong, nói cô ta đang nôn mửa dữ dội, không thể ăn được gì, như vậy Lục Lãnh Phong sẽ đến.
Vừa nhìn thấy anh, cô ta đã giả bộ vô cùng đau đớn: “Lãnh Phong, em khó chịu lắm, ăn vào là nôn, phải làm sao bây giờ?”
Cô ta không thể nói mình muốn làm vợ, đứa trẻ là lá chắn tốt nhất.
Ánh mắt Lục Lãnh Phong trở nên lạnh lẽo, như thể ánh sáng lạnh lẽo toát ra từ tảng băng: “Hy Nguyệt sẽ mãi là vợ tôi, cô đồng ý thì ở bên cạnh tôi, không muốn thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Lời này như một gáo nước lạnh tàn nhẫn dội xuống đỉnh đầu Hy Mộng Lan, khiến trái tim cô ta rét run, lạnh toát cả tay chân.
Lúc này cô ta mới hiểu ý của Lục Lãnh Phong, anh hoàn toàn không nghĩ đến việc khiến cô ta trở thành một người vợ danh chính ngôn thuận, anh chỉ muốn như Lục Vinh Hàn có hai vợ.
Cho nên anh mới không ly hôn.
Sao cô ta có thể làm vợ lẽ?
Vị trí mợ chủ vốn là của cô ta, Hy Nguyệt là tu hú chiếm tổ chim khách, nhất định phải khiến cô nhường vị trí.
Cô ta muốn hét lên, hét thật to, nhưng lại không dám, nếu vậy thì thật sự xong rồi.
“Lãnh Phong, anh hiểu lầm em, em chỉ muốn… Khi đứa trẻ được sinh ra hãy để Hy Nguyệt nhận làm con mình, để nó không phải là con ngoài giá thú.
Chúng em là chị em, em ấy và đứa trẻ có cùng huyết thống, nhận nó là con trai cũng không quá đáng phải không?”
Đôi mắt đen như băng của Lục Lãnh Phong lóe lên, trong đó có một tia ấm áp nhẹ: “Tôi biết cô là một người phụ nữ thức thời.”
Cô ta ôm chầm lấy anh nói: “Lãnh Phong, chỉ cần có thể ở bên anh, có danh phận hay không đều không quan trọng.
Em không quan tâm đến những thứ hư vô này, tất cả những gì em quan tâm là trái tim anh.”
Anh đưa tay lên xoa đầu cô ta, động tác trở nên dịu dàng: “Như vậy mới đáng yêu.”
Cô ta vùi đầu vào vòng tay anh, giấu đi sự không cam lòng và oán hận trên gương mặt..