Chương 406
Bà cụ gọi bọn họ qua đó làm gì, bà ta không cần đoán cũng biết.
Đến phòng bệnh ở khu an dưỡng.
Bà cụ đang ngồi bên cửa sổ, xem một cuốn sách y học.
Bà Lục bước vào trước, Lục Lãnh Phong đợi bên ngoài.
Bà cụ Lục nhướng mày nhìn con dâu, giọng điệu lạnh lùng, giống như cơn gió thổi qua hồ nước: “Điều số 22 quy củ, học thuộc rồi thì vào đây.”
Bà Lục xoa tay, muốn lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay: “Thành viên trong gia đình, xảy ra mâu thuẫn trong hôn nhân, nếu muốn ly hôn, nhất định phải xin triệu tập cuộc họp gia đình trước.”
Bà cụ nghiêm túc híp mắt lại, ánh mắt bà lạnh thấu xương: “Hóa ra là vẫn còn nhớ, tôi còn cho rằng cô ném hết lên chín tầng mây rồi chứ.”
Bà Lục mím môi, cẩn thận nói: “Chuyện này quả thật là con đã xử lý không được thỏa đáng, nhưng là Hy Nguyệt tự nguyện, con không có ép buộc cô ta.
Cô ta gả vào nhà họ Lục chỉ vì tiền, con đã đưa cho cô ta ba mươi tỷ, cô ta chê ít, còn mời luật sư đến cãi lý với con, lấy sáu mươi tỷ rồi mới vui vẻ bỏ đi.
”
Bà cụ cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn bà ta còn mang theo sắc thái châm biếm, sự châm biếm này là đối với bà ta, chứ không phải Hy Nguyệt: “Có phải là cô cảm thấy rất đắc ý không, đưa sáu mươi tỷ là đã đuổi được con dâu đi rồi? Di chúc của của ông cụ, ở trong mắt cô chỉ là một vật trang trí thôi chứ gì? Có phải cô cho rằng cô len lén đi giải quyết thì di chúc sẽ không còn tác dụng gì nữa sao? Tôi nói cho cô biết, chỉ cần Lãnh Phong ký tên, di chúc sẽ lập tức có tác dụng.”
mình làm người đầu tiên.
Quả thực cô là người con dâu đặc biệt nhất từ trước đến nay của nhà họ Lục chúng tôi.”
Câu nói này tràn đầy những lời châm chọc và trào phúng vô cùng vô tận, cứ như là một cái tát vô hình “Chát” dữ dội vào mặt bà Lục, đánh đến mức mặt bà ta đau đớn bỏng rát: “Con cũng là vì nhà họ Lục, vì chắt trai của mẹ, cũng không thể cho nó vừa mới sinh ra đã làm con riêng chứ?”
Bà cụ hừ nhẹ: “Chắt trai của tôi sao? Cô có chắc nó là con của Lãnh Phong không? Giám định bố con đâu?”
“Lãnh Phong đã thừa nhận rồi, còn có thể sai sao?” Bà Lục bĩu môi.
“Nó hồ đồ, cả cô cũng hồ đồ theo nó.
Nó với Hy Mộng Lan mới gặp nhau có mấy ngày, cô ta là người như thế nào, trước kia cô ta đã qua lại với những kiểu người gì, làm những chuyện gì, nó đều biết rõ như lòng bàn tay sao?”
Giọng điệu của bà cụ vẫn luôn bình thản không nhanh không chậm, nhưng từng từ ngữ mà bà nói ra đều cực kỳ lạnh thấu xương, khiến cho sống lưng của bà Lục ớn lạnh.
“Mẹ nói đúng, là con suy xét chưa thỏa đáng, con cứ tưởng được sắp được ôm cháu rồi, quá mức vui mừng, bị vui sướng làm cho mù mờ.
Nên đợi đến khi có kết quả giám định ADN rồi, thì con sẽ báo tin cho mẹ và Vinh Hàn, cùng nhau bàn bạc mới đúng.”.