Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


Chương 357
Cô đoán chắc là vì chuyện của bác.
Đôi mắt đào hoa của Lục Lãnh Phong híp lại, xẹt qua một tia sáng cực kỳ lạnh lẽo nói: “Lục Kiều Sam, quy củ của nhà họ Lục chắc chị đã biết, không được tự tiện mang người ngoài vào cửa, hiện tại chị có còn nhớ không?”
“Hôm nay bố mẹ không có ở đây, bọn họ đi ra ngoài nghe opera.

Mộng Lan lại có việc gấp muốn tìm Hy Nguyệt nên nhờ chị đưa cô ấy đến gặp một lần” Lục Kiều Sam bĩu môi nói.
Hy Nguyệt giả vờ không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, hỏi: “Chị, có chuyện gì đến tìm tôi?”
“Hy Nguyệt, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?” Hy Mộng Lan nói cực kỳ nhỏ giọng.
Hy Nguyệt đưa cô ta đến khu vườn phía sau.
Hy Mộng Lan phát hiện biệt thự của nhà họ Lục thật sự rất lớn, so với tưởng tượng của cô ta còn lớn hơn.
Thật tốt nếu cô ta có thể sống ở đây.
Một bước đi sai lầm mang mối ân hận nghìn năm.
Nhớ lúc trước, nếu cô ta cố gắng nghiến răng mà đi lấy chồng, thì  hiện tại chủ nhân của ngôi nhà này chính là cô ta, mỗi ngày đều được hưởng phúc.
“Chị! rốt cuộc chị đến đây có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Hy Nguyệt làm gián đoạn suy nghĩ của cô.

“Hy Nguyệt, chuyện mẹ tôi bị đồn cảnh sát nhốt lại, cô hẳn là biết chứ?” Hy Mộng Lan thấp giọng nói.
Trong lòng Hy Mộng Lan ôm một nỗi hận sâu sắc, nếu ánh mắt có thể biến thành mũi tên thì nhất định cô ta sẽ dùng nó đâm chết Hy Nguyệt, để cho cô chết không có chỗ chôn.
Hy Nguyệt nhún nhún vai, liền biết là vì chuyện này mà đến.

Đương nhiên cô đã biết Hy Mộng Lan hôm nay đến đây để nói đến chuyện này.
Nhưng bản thân cô thì có thể làm gì?
“Bố tôi đã gọi điện đến nói với tôi về chuyện này.

Sao chị không khuyên bảo mẹ mình, đừng đến nhà chúng tôi.

Lục Lãnh Phong là loại người gì chắc hẳn trong lòng chị cũng biết.

Chị nghĩ chị, tôi và thậm chí là cả nhà Họ Hy có ai có thể làm thay đổi quyết định của anh ấy sao? Nếu làm ầm ĩ lên, chọc giận đến nhà họ Lục thì dù ai trong chúng ta cũng không gánh được”
Hy Mộng Lan thừa nhận, mình quả thật đã đi một bước đi sai lầm.
Trước đây mẹ cô cùng nhà chú tranh giành, cho tới bây giờ chưa từng thua, cho nên cô tự cho là mọi chuyện luôn dễ dàng.


Lần này cũng vậy, nhưng cô không thể buông tay với Lục Lãnh Phong nên mới nói với mẹ làm như vậy.
Hy Mộng Lan nghĩ chỉ khi có thể đuổi Hy Nguyệt đi ra khỏi nhà họ Lục, rời xa Lục Lãnh Phong thì cô ta mới có thể lấy lại vị trí của mình.
“Chuyện này nhà họ Lục có biết không?”
“Không biết, tôi không nói.” Hy Nguyệt lắc đầu.
“Vậy thì tốt rồi, Hy Nguyệt, tôi biết chuyện này là mẹ tôi không đúng, bà ấy cũng có chút quá đáng.

Nhưng bà ấy không còn trẻ nữa, không thể chịu đựng được hoàn cảnh khó khăn ở trong tù.

Tôi hứa bà ấy sẽ không bao giờ đến làm phiền nhà cô trong tương lai, vì vậy hãy tha thứ cho bà ấy một lần”.

Hy Mộng Lan rất không muốn hạ thấp bản thân để cầu xin Hy Nguyệt.

Trước kia và cho tới bây giờ cô luôn là người cao ngạo, luôn khinh bỉ Hy Nguyệt, chèn ép Hy Nguyệt, thế mà giờ đây tình thế lại đảo ngược.
Hy Nguyệt hoàn toàn không hiểu ý tứ của cô ta: “Chị, Người chị phải cầu xin là đồn cảnh sát.

Bố tôi cũng đã đi đến đồn cảnh sát để hòa giải với bác, nhưng họ không thả người, có lẽ chị phải tìm một người khác để xin.”
Đáy mắt Hy Mộng Lan hiện lên tia sáng âm u.
Con hồ ly này còn rất giả vờ vô tội, chuyện này chẳng lẽ không phải là do cô ta làm hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui