Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 351
Nghĩ đến đây cô không kìm được nước mắt.
Tần Nhân Thiên nhìn cô thật sâu, phản ứng của cô nói với anh rằng cô biết nơi này, và rất có thể là cô chính là cô gái trong bức tranh.
“Anh đã thấy em mặc cái váy này, và anh cũng đã nhìn thấy em vẽ cây đa này.
Hy Nguyệt có phải trước đây chúng ta từng quen biết hay không?”
Cô lắc đầu: “Em chưa bao giờ gặp anh, anh và bạn em trông rất giống nhau, nhưng nếu anh là anh ấy thì khi gặp nhau em chắc chắn sẽ nhận ra, cũng sẽ vui vẻ, ngạc nhiên.
Nhưng quả thực trước đó em chưa từng gặp anh.”
Tần Nhân Thiên nâng đầu, bên trong tràn ngập hoang mang, cảm xúc lúc này khiến anh có chút đau đầu: “Vậy vì sao trong trí nhớ của anh lại có hình ảnh này? Lần đầu tiên anh gặp em, anh đã cảm thấy rất quen thuộc, như thể anh đã từng gặp em ở đâu đó.
Sau đó nghe em thổi sáo, anh càng cảm thấy quen thuộc hơn, bài hát này anh nhất định đã nghe qua.
Nếu chúng ta chưa bao giờ gặp nhau trước đó thì tại sao anh lại cảm thấy như vậy?”
“Em cũng không biết.” Sự nghi hoặc đang tràn ngập trong trái tim cô.
Anh ấy không phải Thời Thạch, anh ấy nhất định không phải Thời Thạch
Ba năm trước, lúc Thời Thạch xảy ra chuyện là ở Giang Thành, mà lúc đó Tần Nhân Thiên đang ở nước ngoài, gặp sự cố cũng là ở nước ngoài.
Hai địa phương cách nhau 108.000 dặm, làm sao chuyện này có thể xảy ra?
Thời Thạch đã chết rồi.
Gương mặt hai người bọn họ chỉ có một chút tương tự mà thôi.
Trong phòng hiện tại không khí có chút tĩnh lặng.
Cô nâng má suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên, có một suy nghĩ chớp nhoáng nảy ra trong đầu cô.
“Tôi cảm thấy chỉ có thể giải thích là trong quá khứ anh đã gặp em ở phía Hồ Nam.
Lúc đó anh có thể nhìn thấy em vẽ, hoặc nghe em thổi sáo, nhưng em lại chưa từng gặp anh cũng chưa từng để tâm đến sự xuất hiện của anh.”
Cô dừng một chút, lại nói: “Em nhớ rõ Nhã Phượng đã từng nói qua, giấc mơ là một loại phản ứng của tiềm thức.
Ký ức của con người sẽ dừng lại ở vùng vỏ não sau đó thì mới trở thành tiềm thức.
Nhưng đôi khi võ não bị tổn thương khiến trí nhớ bị mất nhưng tiềm thức thì vẫn còn và nó sẽ được phản ánh lại trong giấc mơ.
Đó là lí do vì sao anh có thể nhìn thấy được những hình ảnh như thế này.”
Tần Nhân Thiên cười cười: “Nghe có vẻ rất hợp lý.
Dù sao, thì anh cũng đã gặp em.”
“Ừm.” Cô khẽ gật đầu: “Hai chị em Hứa Nhã Thanh và Hứa Nhã Phượng chính là nhà tâm lý học, em nghe họ nói có thể thông qua thôi miên trị liệu giúp người ta khôi phục trí nhớ, anh có muốn đi tìm hai người họ để thử một chút không?”
Anh ấy lắc đầu, thở dài: “Anh đã sớm thử qua rồi nhưng đều vô dụng, có lẽ thật sự anh không thể nhớ ra nữa.”
“Nhưng mà anh có thể nhớ được hình ảnh của em còn có gốc cây đa ở bên hồ Nam thì chứng minh trí nhớ của anh có khả năng hồi phục được.” Cô an ủi nói.
Con ngươi đen nhánh của anh ấy lóe lên: “Vậy em có có bằng lòng giúp anh hay không?”
“Em có thể làm gì?” Cô hơi ngẩn ra.
“Anh cũng không biết vì sao, nhưng mỗi lần nhìn thấy em, thật giống như đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện, giống như em chính là chìa khóa để mở ra cánh cửa ký ức của anh.” Tần Nhân Thiên nói.
“Em sao?” Cô ấy hơi ngạc nhiên.
Loại chuyện như thế này muốn thành công thì cần phải có người giúp đỡ mà những người này nên là những người thân thiết nhất đối với họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...