Hứa Nhã Thanh không hề hỏi nguyên nhân, chỉ dặn dò nói: “Cô tìm một nơi an toàn đợi tôi, mở định vị điện thoại ra, tôi đến tìm cô.
”
“Được, làm phiền anh rồi.
” Cô vô cùng cảm kích.
“Đừng bao giờ nói làm phiền với bạn bè.
” Giọng điệu của Hứa Nhã Thanh rất thành khẩn.
Nơi này cách thành phố quá xa rồi, Hứa Nhã Thanh đến đây cũng mất gần hai tiếng, có điều cũng tìm được cô.
Vừa xuống xe, Hứa Nhã Thanh đã đỡ lấy vai cô, tỉ mỉ đánh giá cô.
Cô trông rất nhếch nhác, trên mặt còn có vết nước mắt đã khô, trên người còn có những vết xanh tím, giống như một động vật bị chủ vứt bỏ vậy.
“Cô đừng nói với tôi, là Lục Lãnh Phong đánh cô, rồi ném cô ở đây một mình đấy nhé.
” Một ngọn lửa tức giận vụt lên trong đôi mắt nâu đen của anh ta.
“Không phải, anh ấy không đánh tôi.
” Cô lắc đầu, kéo khóe miệng muốn cười, nhưng nụ cười vẫn chưa thành hình thì đã biến mất, giống như bị gió lạnh thổi tan mây.
Hứa Nhã Thanh đưa cô lên xe, đưa cho cô một bình nước trái cây: “Vậy cô gặp phải người xấu sao?”
“Không, anh có thể đừng hỏi không, bây giờ đầu óc tôi rất loạn, nhất thời không thể nào trả lời anh được.
” Cô mở bình nước hoa quả ra uống một ngụm, lúc này cô thật sự vừa khát vừa nóng, bên ngoài nắng quá gắt rồi, cô sắp bị say nắng rồi.
Hứa Nhã Thanh nhìn ra sự yếu ớt của cô, đoán rằng cô vẫn chưa ăn cơm, sau khi trở về trung tâm thành phố thì đưa cô đến một nhà hàng trước.
Cô thật sự quá đói rồi, từ tối qua đến bây giờ đều chưa ăn cơm, lại bị Lục Lãnh Phong hành hạ một trận, dạ dày đói đến đau rồi.
Cô ăn ngấu nghiến, không quan tâm đến cách hành xử, ăn no uống đủ, đầu óc mới có thể khởi động, mới có sức lực nghĩ cách.
Hứa Nhã Thanh nhìn vậy không khỏi đau lòng, trong lòng âm thầm mắng Lục Lãnh Phong, không hổ danh là băng sơn, thật sự không có chút thương hoa tiếc ngọc nào cả.
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn.
” Anh ta múc một bát canh đầy đưa cho cô.
“Cảm ơn.
” Cô dùng giọng điệu mơ hồ không rõ nói.
Anh thở dài: “Lục Lãnh Phong thật sự là băng sơn mà, cô đi theo anh ta sau này còn phải chịu khổ nhiều.
”
Uống xong thìa canh, cô lau miệng, trong mắt hiện lên tia buồn bã: “Không được mấy ngày nữa, tôi có thể sắp phải ly hôn rồi.
”
Hứa Nhã Thanh vô cùng chấn động: “Hôm qua hai người cãi nhau sao? Lục Lãnh Phong muốn ly hôn sao?”
“Không phải, chuyện có chút phức tạp, chị họ tôi Hy Mộng Lan trở về rồi.
”
Cô nói rất nhỏ: “Cô ta muốn thay tôi, đang gây sự với nhà tôi.
”
“Cô ta nói đổi là đổi, cũng quá coi trọng mình rồi.
Quyền quyết định chuyện này không nằm trong tay nhà Họ Hy các cô, mà là trong tay nhà họ Lục.
” Hứa Nhã Thanh nói.
“Nhưng bác gái tôi lại không nghĩ như vậy, tục ngữ có câu, nhân tài gặp lính, có lý cũng không thể nói rõ được.
Thật ra chị Họ Hy Mộng Lan của tôi không hề xảy ra chuyện gì, chị ta chỉ muốn đào hôn mà thôi.
Có người đưa cho chị ta những bức ảnh hồi trước cực kỳ xấu của Lục Lãnh Phong, chị ta bị dọa sợ, không muốn gả, cho nên mới trốn.
Hai ngày trước chị ta đến thành phố Long Minh chơi, có lẽ là thấy được một số tin tức của Lục Lãnh Phong, phát hiện anh ấy rất đẹp trai, cho nên hối hận.
” Hy Nguyệt có chút tức giận nói.
“Đây được gọi là tự lấy đá đập vào chân mình.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...