“Vâng ạ, con không nói nữa.
” Cô bé làm mặt quỷ.
Bàn của bọn họ đều là người nhà, hai người đã làm chuyện gì, mọi người đều hiểu trong lòng.
Cho tới bây giờ Lục Vinh Hàn không hỏi tới chuyện của con, anh và vợ mình tình cảm thắm thiết, cũng không dây dưa với những cô gái khác, không cần phải hỏi làm gì.
Vợ chồng mới cưới luôn có lúc xúc động.
Còn bà Lục, chỉ cần có thể để cho Hy Nguyệt sớm mang thai một chút thì con trai làm cái gì cũng được.
Toàn bộ phòng yến tiệc, người tức giận nhất có lẽ chính là Tiêu Ánh Minh.
Cô ta tức muốn chết, cái gì cũng không ăn, bỏ chạy ra ngoài.
Ở trong phòng khách của khách sạn, cô ta gặp một người phụ nữ quen mắt.
Ánh mắt sáng lên, quỷ kế trả thù nhanh chóng nảy lên trong đầu cô ta.
“Hy Mộng Lan!” Cô ta kêu một tiếng.
Hy Mộng Lan đứng ở trước thang máy lập tức quay đầu lại, “Là cô gọi tôi phải không?”
Lúc này cô ta có thể chắc chắn đây đúng là Hy Mộng Lan rồi, “Đúng vậy, cô còn nhớ tôi không?”
“À, người phụ nữ ở trong khách sạn đó.
” Hy Mộng Lan nhún vai một cái.
Trong mắt Tiêu Ánh Minh lóe lên tia quỷ quyệt, “Tôi nghe nói cô mới là vị hôn thê chính quy của Lục Lãnh Phong, bởi vì cô mất tích nên mới để cho Hy Nguyệt gả vào.
”
Hy Mộng Lan khoát khoát tay, “Chúng tôi đều là con gái nhà Họ Hy, ai gả qua mà không giống nhau chứ?”
Tiêu Ánh Minh cười một tiếng giễu cợt, cô ta cũng không tin Hy Mộng Lan thật sự rộng lượng như vậy, trong này nhất định là có gì kỳ lạ.
“Hai người quả nhiên là chị em tốt, nhường một vị hôn phu anh tuấn đẹp trai, vô cùng ưu tú cho em gái mình, rất ít người chị nào có thể làm như vậy đó.
”
Hy Mộng Lan che miệng, cười ha ha, “Anh tuấn đẹp trai? Cực kỳ ưu tú? Không phải cô đang nói khéo đó chứ? Tôi đã xem hình anh ta, dáng vẻ vô cùng đẹp… trong tâm hồn.
”
Cô ta vốn muốn dùng từ xấu xí, nhưng lại thôi, cô ta biết chừng mực, ở trước mặt người xa lạ, không thể tỏ ra quá lộ liễu được.
Tiêu Ánh Minh nhìn cô ta, mấy phút sau, cô ta gần như đã đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.
“Này, Hy Mộng Lan, tôi dẫn cô đi gặp một người.
” Cô ta cười xảo quyệt một tiếng.
Đi vào phòng tiệc, cô ta dẫn Hy Mộng Lan đến một góc tiện cho việc quan sát.
“Thấy cái bàn kia không? Em gái cô ở chỗ đó đấy.
”
Hy Mộng Lan nhìn theo ngón tay của cô ta.
Cô ta chỉ nhìn lướt qua Hy Nguyệt một cái, ánh mắt liền rơi vào trên người đàn ông vô cùng tuấn mỹ ở bên cạnh cô.
Anh tuấn tú, hoàn hảo, trên người tỏa ra ánh sáng chói mắt giống như thần mặt trời A Ba La bước ra từ trong thần điện Kim Ô.
Ánh mắt của cô ta cũng không có cách nào dời đi được, cảm giác trái tim như bị lấy đi, hồn phách cũng bị lạc mất.
“Người đàn ông rất tuấn tú đó là ai?”
“Chính là người chồng đương nhiệm của em gái cô, vị hôn phu mà cô đã bỏ trước đó – Lục Lãnh Phong.
” Tiêu Ánh Minh ghé vào bên tai cô ta, khẽ nói từng câu từng chữ.
Giống như có một tia sét bổ từ đỉnh đầu cô ta bổ xuống, xuyên qua toàn thân cô ta, làm cho cô ta giật mình, “Không thể nào!”
“Tôi và anh ta quen nhau lúc mười tám tuổi, tôi nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ra hình dáng anh ta, làm sao có thể nhận sai chứ?” Tiêu Ánh Minh khẳng định chắc nịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...