“Thiên kim nhà giàu có rất nhiều.
” Lục Lãnh Phong cất giọng mỉa mai cười một tiếng, điểm này ở trong mắt anh không là cái thá gì.
Lục Kiều Sam bĩu môi một cái, thiên kim nhà giàu có đúng là rất nhiều, nhưng vậy mà anh lại hết lần này tới lần khác cưới một con dân đen nghèo kiết xác này.
“Chị còn là người đẹp nhất thành phố Long Minh.
” Cô ta tự đắc quấn quấn mái tóc ngang vai mình.
“Thiên hạ người đẹp nhiều như mây, mỗi người mỗi vẻ.
”
Ngón tay thon dài của Lục Lãnh Phong vuốt ve trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Hy Nguyệt, giống như là đang nhìn kỹ nhan sắc của cô.
Vẻ đẹp của một người phụ nữ không nằm ở việc cô ấy hoàn hảo đến mức nào, mà nằm ở vẻ đẹp của cô ấy, những đặc điểm của cô ấy khác với người khác như thế nào.
Vẻ đẹp của cô khác với Lục Kiều Sam, Lục Kiều Sam là vẻ xinh đẹp đánh thẳng vào thị giác, dù có hoàn mỹ đến đâu thì cũng sẽ đến lúc vẻ đẹp đó suy tàn đi.
Mà cô là trong xương đã sinh ra một khí chất trong trẻo, mỗi lần nhìn thấy sẽ phát hiện một điểm đẹp khác, làm cho người nhìn sáng mắt.
Nhưng ở trong mắt anh, cô còn là một người phụ nữ xấu xí, người phụ nữ bẩn!
Dưới cái nhìn của Hy Nguyệt, công tử nhà giàu gặp nhiều phụ nữ, cũng chơi nhiều đàn bà, muốn dựa vào xinh đẹp lấy lòng bọn họ là điều không quá thực tế.
Trên mặt Lục Kiều Sam lúc trắng lúc xanh, “Người phụ nữ bên cạnh em có cái gì?”
Cô ta vĩnh viễn sẽ không cảm thấy mình có thể kém hơn Hy Nguyệt được, Hy Nguyệt đến xách giày cho cô ta cũng không xứng.
Tay của Lục Lãnh Phong trượt đến thắt lưng của Hy Nguyệt, “Cô ấy không có gì cả, cho nên phải ngoan ngoãn nghe lời, toàn tâm toàn ý hầu hạ tôi.
Chị muốn khống chế Tần Nhân Thiên thì phải tự có vốn liếng của mình.
”
Lời này gãi đúng chỗ ngứa, làm cả người Lục Kiều Sam đều đau.
Cô ta đúng là muốn khống chế Tần Nhân Thiên, nhưng cho tới bây giờ Tần Nhân Thiên không làm gì cô ta cả, từ trước đã không để ý đến cô ta, bây giờ mặc dù đồng ý qua lại, đồng ý đính hôn, nhưng từ đầu đến cuối đều không lạnh không nóng.
“Chị không có thời gian làm việc, mỗi ngày thời gian chị trang điểm đi dạo phố còn không đủ.
Con những người phụ nữ tầng lớp dân đen kia nếu không làm việc thì sẽ ở nhà sinh con không phải sao?”
Mỗi ngày cuộc sống của cô ta đều rất phong phú, trang điểm, đi dạo phố, làm SPA, mở thẻ… Tại sao phải lãng phí thời gian đi làm việc?
Cô ta không cần thừa kế gia sản, cũng không cần nuôi gia đình sống qua ngày, công việc chính là làm những việc vô bổ, không, ngay cả làm những việc vô bổ cũng không bằng.
Lục Lãnh Phong chớp đôi mắt đen láy, “Cái chị cần không phải là công việc mà là hiền lương thục đức.
”
“Không!” Lục Kiều Sam lắc đầu một cái, giống như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt sáng lên, “Chị cần một đứa bé, chị phải nhanh chóng sinh con với Nhân Thiên mới được.
”
Cô ta cảm thấy rất vui vì sự thông minh của mình, rốt cuộc cô ta cũng tìm được các khống chế Tần Nhân Thiên rồi.
Cô ta mà mang thai thì anh ta không dám không kết hôn với cô ta.
Lục Lãnh Phong bùi ngùi thở dài, trẻ con không dễ dạy, hết thuốc chữa.
Hy Nguyệt cũng cảm thấy buồn cười, cho tới bây giờ cô không cho rằng một người phụ nữ có thể dùng đứa trẻ để khống chế một người đàn ông người, nếu không trên cái thế giới này cũng sẽ không có nhiều người ly hôn đến như vậy.
Lục Kiều Sam lại nghĩ đến mục đích mình tới đây, “Mau đưa thẻ cho chị.
”
“Không có.
” Lục Lãnh Phong từ chối không chút do dự.
Cô ta cần phải sửa đổi, nếu không thì sẽ hoàn toàn trở nên hư hỏng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...