Tần Nhân Thiên lười để ý đến cô ta, tự ý đi ra ngoài.
Buổi chiều, lúc ba mẹ Tần tới, anh ta tuyên bố ngay trước mặt họ, mình có thể đính hôn với Lục Kiều Sam, nhưng lúc nào kết hôn thì phải do anh ta quyết định.
Lục Kiều Sam giận đến mức thiếu chút nữa ngất đi.
Buổi tối, Hy Nguyệt vừa trở lại đã nhìn thấy Lục Vinh Hàn đang khiển trách Lục Kiều Sam.
Thấy cô, Lục Kiều Sam cũng cảm giác như thấy được kẻ thù và đối tượng phát tiết lửa giận.
Cô ta từ trên ghế salon nhảy cẫng lên, “Đều là do đồ hèn hạ thấp kém này, đều là cô ta gây ra họa, cô ta chính là một kẻ gieo họa, là một ngôi sao chổi, không nên rước cô ta vào nhà.
”
Hy Nguyệt không nói gì, cô biết lúc này, cách xử lý tốt nhất đó chính là nói năng thận trọng, để mặc cho Lục Kiều Sam chửi rủa.
Một cánh tay cứng rắn như sắt thép duỗi ra kéo cô đến bên cạnh, không biết là muốn giam cầm cô hay là muốn bảo vệ cô.
Cô cảm thấy hẳn là ý trước.
Tu La Ma Vương thì không thể nào bảo vệ cô được.
Lục Vinh Hàn vô cùng tức giận, lát lên mặt Lục Kiều Sam một cái, “Đồ không biết xấu hổ!”
Chuyện cô ta ở nhà gây nhau với Hy Nguyệt, ông ấy đã biết tất cả rồi, có cái loa nhỏ Lục Sênh Hạ này, ông ấy muốn không biết cũng không được.
Bà Lục nhanh chóng chạy tới bảo vệ cô ta, “Vinh Hàn, Kiều Sam còn nhỏ, không hiểu chuyện, chờ con bé lớn hơn chút là được.
”
“Con hư tại mẹ, con bé nên cái bộ dạng ngày hôm nay thì bà phải là người có trách nhiệm lớn giận.
” Lửa giận của Lục Vinh Hàn bốc cao, “Trong cái nhà này, nó là người lớn tuổi nhất, Hy Nguyệt nhỏ hơn nó những năm tuổi nhưng lại hiểu chuyện hơn nó.
Nó còn không biết mà đi so sánh với Hy Nguyệt, nó có chỗ nào so sánh được?”
Nghe nói như vậy, Lục Kiều Sam than vãn khóc lớn, bố lại mang cô ta ra so sánh với một người phụ nữ xuất thân từ khu dân nghèo hạ đẳng, ngay cả xách giày cho cô ta cũng không xứng, dựa vào cái gì mà so sánh với cô ta?
“Bố, bố lại lấy cô ta ra so sánh với con, cô ta từ trên xuống dưới có điểm nào mạnh hơn con chứ? Cô ta từ lúc sinh ra đã là một dân đen, đi làm cho con cũng sẽ bị con giẫm ở dưới bàn chân.
”
Lục Vinh Hàn mỉa mai cười một tiếng, “Đi làm cho mày, mày có công ty sao? Mày lớn như vậy rồi mà kiếm được một đồng nào chưa? Trừ mua mua mua, thì mày còn biết làm gì?
Ông ấy hận rèn sắt không thành thép, vô cùng thất vọng với cô con gái này, cho dù Tần Nhân Thiên không đề cập tới yêu cầu này thì gả cô ta qua, ông ấy cũng cảm thấy thẹn với nhà họ Tần.
Lục Kiều Sam bị chửi đến không có lời nào để chống đỡ, nhưng trong lòng thì cô ta lại không cảm thấy mình sai ở chỗ nào.
Nhà họ Lục giàu nứt đố đổ vách, cô ta cần gì phải tốn công tốn sức đi làm, cô ta vừa sinh ra đã định sẵn là người trên người, là để hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Lục Vinh Hàn trừng phạt cô ta, đóng băng tất cả tài khoản, nguồn kinh tế của cô ta, để cho bản thân cô ta tự đi ra ngoài đi làm kiếm tiền chứ không thể làm ở công ty dưới trướng Lục thị được.
Cô ta thật sự rất muốn chết quách cho xong, bình thường cô ta mua quần áo đều phải tốn trên ba tỷ.
Cô ta mỗi ngày mặc ba bộ quần áo, cho tới bây giờ không mặc lần thứ hai, không cho cô ta tiền, làm sao mua quần áo cơ chứ?
Đây đều là lỗi của Hy Nguyệt, đều là con tiện nhân này làm hại cô ta, cô ta sẽ không bỏ qua cho Hy Nguyệt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...