Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


“Chuyện này là sao, khóc sướt mướt vậy?” Bà Lục vội vàng hỏi.
“Nhân Thiên không quan tâm đến con.

Hai ngày con gọi điện anh ấy không bắt máy.

Đến nhà tìm anh ấy.

Anh ấy không cho con vào, để con bị sập cửa vào mặt.

Đều là bị người phụ nữ này hại.

Cô ta quả thực chính là một họa tinh.” Cô ta chỉ vào Hy Nguyệt, hung thần ác quỷ, hận không thể cắn cô.
Hy Nguyệt thì làm như không nghe thấy cô ta nói gì, cúi đầu ăn canh không thèm để ý đến cô ta.
Lục Sênh Hạ chạy vào: “Anh Thiên ghét nhất là phụ nữ tính cách nóng nảy.

Nếu như chị có thể dịu dàng như chị dâu, anh ấy chắc chắn sẽ rất thích chị.”

“Em câm miệng cho chị!” Lục Kiều Sam tức giận muốn chết, lại dám đem mình ra so sánh với người phụ nữ rẻ tiền hạ đẳng này sao?
Cô ta đến mang giày cho mình còn không xứng, cô ta từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều đáng chết.
“Hung dữ như vậy, đâu có người đàn ông nào thích một người phụ nữ hung dữ.” Lục Sênh Hạ lè lưỡi với cô ta.
Lục Kiều Sam thất khiếu đều sinh khói, trong lòng cô ta thầm nghĩ, con nhỏ này cũng rẻ tiền hạ đẳng giống như Hy Nguyệt, nhưng lại không dám nói ra.
Đã có một lần cô ta mắng Tư Mã Ngọc Như là hàng rẻ tiền thấp kém, Lục Sênh Hạ là một đứa con hoang thấp kém, đã khiến cho Lục Vinh Hàn nổi trận lôi đình, cưỡng chế đem cô ta gửi đến trường để cải tạo dành cho những thanh thiếu niên có vấn đề.

Tròn ba tháng, nhận huấn luyện quân sự mỗi ngày, lớp da trên bàn chân của cô ta cũng bị tróc ra.
Nếu không nhờ mẹ cô ta hết lòng cầu xin cứu cô ta ra, đoán chừng đã chết ở trong đó.
Cô ta nhìn Thượng Quan Ngọc Như rồi giậm chân tức giận: “Mẹ nhỏ, mẹ có thể quản giáo con nhỏ này thật tốt được không?”
Thượng Quan Ngọc Như nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lục Sênh Hạ đánh vào lòng bàn tay cô bé: “Không được nói chuyện với chị gái như vậy, chuyện người lớn trẻ con không được nói leo.”
Lục Sênh Hạ mím miệng nhỏ, cảm thấy uất ức vô cùng: “Chị cả bắt nạt chị dâu con mới nói.

Chị dâu thật đáng thương.

Mới đến mấy ngày đã bị người ta bắt nạt.


Nếu bố mẹ chị ấy biết được, chắc chắn sẽ rất đau lòng.”
Cô bé nói xong, liền nhìn Tư Mã Ngọc Như: “Mẹ, nếu như chị cả sau khi kết hôn với anh Thiên bị chị của anh Thiên bắt nạt, cả bố và mẹ cả đều sẽ rất đau lòng có đúng không?”
Tư Mã Ngọc Như gật đầu: “Đương nhiên là sẽ rất đau lòng rồi.

Ba mẹ đều hy vọng con cái sẽ có một cuộc sống tốt.”
Khi Hy Nguyệt nghe thấy những lời của Tiểu Hạ, thì nhớ đến bố mẹ mình ở Giang Thành.
Mỗi lần bố gọi điện thoại đến, cô ấy đều báo tin vui chứ không báo chuyện buồn, sợ họ lo lắng.
Cô gả vào đây là để cứu Phi, chỉ cần có thể tiết kiệm đủ tiền thuốc men cho cậu thì dù có uất ức như thế nào, cô cũng sẽ đánh vỡ và nuốt vào bụng.
Lục Kiều Sam bực bội liếc nhìn em gái: “Nhà họ Lục của chúng ta và nhà Tần môn đăng hộ đối, chị lại không trèo cao bọn họ.

Không giống như mấy người lòng tham không đáy, thấy người sang bắt quàng làm họ, gả vào để hưởng thụ.

Bị người ta coi thường cũng là tự mình chuốc lấy.


Lục Sênh Hạ hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt to tròn vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn cô ta: “Chị cả, chị có biết cái gì gọi là ân một giọt nước, làm suối báo đáp không? Nhà Họ Hy là ân nhân của nhà họ Lục chúng ta, chúng ta muốn báo đáp ân tình nên mới để chị dâu gả vào nhà chúng ta, không phải chị dâu tự mình bám qua đây, chị thì khác.

Mọi người ở thành phố Long Minh đều biết chính chị đã theo đuổi anh Thiên, còn thừa nước đục thả câu.

Nếu như Anh Thiên không mất trí nhớ, sẽ không bao giờ qua lại với chị … “


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui