“Thả tôi ra, đám khốn kiếp này, thả tôi ra.
” Hy Nguyệt liều mạng kêu, liều mạng giãy dụa, nhưng tay chân bị mấy tên đàn ông cường tráng đè chặt, căn bản không thể động đậy.
Anh Lang liếm môi, giống như một con sói đói, nhào về phía cô…
Cô cực kỳ sợ hãi, liều mạng nói với mình, không được hoảng.
Hoảng hốt là xong đời.
Ngay khi cơ thể của anh Lang đè lên cô, cô liền lớn tiếng kêu: “Chờ một chút!”
Anh Lang thở hổn hển hít vào một hơi: “Cô em muốn chờ cái gì?”
Cô cười quyến rũ một tiếng: “Anh Lang, dù sao em cũng không chạy thoát, hay là anh bảo bọn họ ra ngoài, em và anh cùng nhau vui vẻ.
Anh nói hai chúng ta cùng một chỗ thì sảng khoái biết bao, bên cạnh một đống người nhìn, chẳng thoải mái chút nào!”
Đôi mắt ti hí của anh Lang hít lại thành sợi chỉ nhỏ: “Nói có lý lắm, cô em vẫn rất biết điều.
”
Nhắn xong, cô lại gọi điện thoại.
Lúc này, Lục Lãnh Phong đang ở trên xe, bên cạnh còn có Finn.
Nhìn thấy chuông báo, anh có chút giật mình.
Đây là lần đầu tiên người phụ nữ ngu xuẩn kia gọi điện cho anh: “Chuyện gì?”
Bên trong không có tiếng trả lời, chỉ có âm thanh của một người đàn ông: “Người đẹp, lát nữa anh nhất định sẽ đại chiến mười hai hiệp với em…”
Một tia khát máu xẹt qua mặt Lục Lãnh Phong: “Năm phút nữa đến Karaoke Minh Châu.
”
Lái xe bỗng nhiên ngoặt tay lái, xe lao nhanh như chớp.
Nơi này cách Karaoke không xa, năm phút hoàn toàn tới kịp.
Anh Lang được Hy Nguyệt xoa bóp đến máu nóng sôi trào, trực tiếp quẳng micro đi: “Được rồi, người đẹp, tới đi.
”
Hy Nguyệt lấy bình xịt hơi cay giấu sau lưng ra, dùng sức phun một cái vào mặt gã, gã ta gào lên.
“Đi chết đi!” Hy Nguyệt hung hăng đạp một cái, gã ối một tiếng ngã nhào trên đất.
Âm nhạc bên trong rất lớn, người bên ngoài vốn không nghe được tiếng bên trong.
Nhưng Hy Nguyệt phải xông ra ngoài mới được.
.