Trái tim Hy Nguyệt như bị kim đâm, theo bản năng đến lên, xoa tay: “Em lên lầu trước.
”
Dù biết anh không phải Thời Thạch nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy nhói đau khi nhìn khuôn mặt y hệt này mà hôn nữ nhân khác.
Đợi đến khi cô biến mất trên hành lang, Lục Kiều Sam cười khẩy: “Nhà Họ Hy thật may mắn, một viên đạn liền đổi được một cơ hội chim sẻ biến phượng hoàng.
”
“Cô ấy không đổi thành phượng hoàng, là chuyện của em trai em, không có liên quan đến em, đừng nhúng tay vào.
” Tần Nhân Thiên nhíu mày nói.
Không hiểu sao khi nghe Lục Kiều Sam chế giễu Hy Nguyệt như vậy, trong lòng anh lại cảm thấy bất mãn không thể giải thích được.
Lục Kiều Sam bĩu môi: “Em không thích trong nhà có sâu mọt.
”
Hy Nguyệt trong mắt cô ta chính là kẻ hạ đẳng, cả người đầy mùi rách rưới, chỉ có thể làm người hầu, sao thành em dâu được?
“Sâu mọt thì sao, đâu phải nhà họ Lục em không nuôi nổi?” Tần Nhân Thiên đứng lên, cảm thấy buồn bực trong lòng, muốn ra bên ngoài một chút.
Lục Kiều Sam nhanh chóng đi theo:” Chớ để ý đến cô ta, cô ta chỉ là một người ngoài…”
Trong vườn hoa.
Bà Lục nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Hôn sự của Kiều Sam, mẹ không lo chút nào, nhà họ Tần và nhà chúng ta đã mấy đời thân nhau, lại là thông gia, Kiều Sam mà gả đi sẽ như dệt hoa trên gấm, thân càng thêm thân.
”
Không giống như Hy Nguyệt, chính là một tên ăn mày, gả vào ngay cả một cái gân gà cũng không bằng.
“Mẹ không lo là tốt.
” Lục Lãnh Phong nhún vai, giọng điệu hời hợp.
Thực tế, đối với hôn sự của chị mình, anh cũng không lạc quan như mẹ mình.
Tần Nhân Thiên chưa hẳn thật lòng với chị.
Khi anh trở về phòng, Hy Nguyệt đã trải xong đệm nằm dưới đất, tiến vào chăn làm bộ ngủ thiếp đi.
Cô sợ Lục Lãnh Phong, bị nhốt trong cùng một căn phòng với anh, cô cảm thấy áp lực vô cùng, không cách nào hô hấp bình thường được, trái tim đang lo lắng cùng bất an nhanh chóng đập mạnh.
Cứ thế mãi, nhất định sẽ thành bệnh tim.
Chỉ có nằm đơ giả chết mới là biện pháp tốt nhất.
Lục Lãnh Phong dùng ánh mắt u ám liếc nhìn cô.
.