Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Cách đó không xa, trong bóng tối u ám, cả người Lục Lãnh Phong mặc đồ đen, gần như hòa vào bóng tối.
Hóa ra là người phụ nữ ngu ngốc đang đốt vàng mã.
Có phải đốt cho “con ma” mà cô đã nhìn thấy ngày hôm qua không?
Con lợn ngốc, lại thực sự tin vào câu chuyện ma quỷ giữa tháng bảy!
“Thời Thạch.
” Giọng nói của Hy Nguyệt lại vang lên: “Hôm qua, anh có đến gặp em phải không? Có phải anh rất tức giận, vì em đã kết hôn với người khác, cho nên anh mới không muốn ra gặp em? Xin lỗi, Thời Thạch, xin lỗi!”
Nước mắt cô tuôn rơi: “Nếu không phải vì tai nạn xe hơi thì giờ chúng ta đã nên duyên vợ chồng.
Chúng ta đã cùng nhau đi du học Pháp và sống trong một ngôi nhà đầy hoa oải hương, hướng ra biển, xuân về hoa nở, anh ở trong sân thổi sáo, em ở cạnh vẽ tranh…”
Giọng nói của cô buồn bã lại thê lương, truyền vào tai Lục Lãnh Phong như biến thành sóng to gió lớn.
Hai hàng lông mày rậm xinh đẹp của anh nhếch lên, những đường gân trên trán nổi lên trong cơn thịnh nộ tột độ.
Người phụ nữ tâm cơ đáng chết, thế mà hôm qua lại nói dối.
Rõ ràng là đàn ông, là người yêu cũ của cô, thế mà dám nói dối anh là phụ nữ!
Một cơn gió lạnh thổi qua mặt hồ, những chiếc lá xào xạc rồi lần lượt rơi xuống đất, tiếng xào xạc vang lên, như thể có ai đó đang đi lại.
“Thời Thạch!” Cô theo bản năng nhảy dựng lên, trợn to hai mắt nhìn chung quanh: “Thời Thạch, anh tới rồi? Anh tới gặp em sao?
Sau lưng, một bóng đen to lớn xẹt qua, che khuất toàn bộ ánh trăng.
“Thời Thạch!”
Cô đột ngột quay đầu lại, vẻ mặt đầy mong đợi và phấn khích biến mất ngay khi nhìn thấy người đang đi tới, thay vào đó là sự bàng hoàng và hoảng sợ.
“Anh… sao anh lại ở đây?”
Lục Lãnh Phong nhìn thấy toàn bộ sự thay đổi trong biểu cảm của cô, cơn tức giận trong lòng anh càng trở nên mãnh liệt hơn.
Người phụ nữ bẩn thỉu, đầy dối trá, đầy mưu mô, luôn dùng đủ cách khác nhau chạm vào giới hạn cuối cùng của anh.
“Cô đang làm gì vậy?” Giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp, cố gắng duy trì sự bình tĩnh ngắn ngủi.
“Hôm nay là giữa tháng bảy.
Tôi đốt một ít vàng mã cho người bạn đã khuất của tôi.
” Cô ấp úng giải thích.
“Đó có phải là hồn ma hôm cô nhìn thấy không?” Đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên tia sáng lạnh nhạt dưới ánh trăng.
Cô không nhịn được rùng mình một cái, lo lắng gật đầu.
Anh nhếch mép nhặt một mảnh quần áo bằng giấy chưa cháy trên bụi cỏ.
“Ma nữ sao lại mặc quần áo của ma nam?” Giọng điệu của anh không còn bình tĩnh nữa, giống như một trận động đất ẩn núp dưới đáy biển.
Đột nhiên, tim cô nhảy lên cổ họng, mắc kẹt ở đó: “Cô ấy thích mặc… quần áo trung tính.
”
Cô lắp bắp giải thích, chưa kịp dứt lời thì một tiếng động lớn đột nhiên vang lên bên tai cô, Lục Lãnh Phong đá mạnh một cái vào thùng sắt.
Chiếc thùng sắt bay lên, kém theo ngọn lửa rực cháy, trong bóng đêm tạo ra một vòng cung lửa dữ dội, rồi “bùm” một tiếng rơi xuống hồ, làm tóe lên những bọt nước lớn.
Hy Nguyệt cảm thấy mình là người tiếp theo bị đá chính là mình, cô sợ hãi ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...