Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


“Đó là do cô tự tìm, đáng đời!” Anh hừ lạnh một tiếng, khóe môi cong lên vẻ khát máu.
Anh chờ cô lộ ra thân phận, nhưng cô lại không, từ đầu đến cuối không nói một chữ, cho dù bị người ta nghi ngờ, cũng không giải thích.
Ngu ngốc đến mức giống như heo, dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng không thấy đâu, đáng đời bị công kích!
“Anh nói đúng, là tôi đáng đời, tôi vốn không nên tới đây, cũng không nên đi vào nhà họ Lục.”
Trên mặt cô có một tia cười thê lương: “Vốn người nên gả vào là chị họ tôi, từ nhỏ cô ấy đã được nuôi dưỡng theo tiêu chuẩn của con dâu nhà giàu, đi học ở nhà trẻ quý tộc, học trường quý tộc, mặc những bộ quần áo xinh đẹp, dùng đồ trang điểm tốt nhất.

Nếu như chị ấy được gả vào, chắc chắn các người sẽ rất thích.

Tôi thì khác, tôi được lớn lên như người thôn quê, không hiểu lễ nghĩa, không biết ăn mặc, tôi không với nổi tới cậu chủ cao quý như anh.”
Trong lòng Lục Lãnh Phong đột nhiên thoáng qua một tia tình cảm khác lạ, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền biến mất.
Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, chiếu rọi lên mặt cô.
Gương mặt trắng nõn kia thanh thuần sáng sủa, lại ngây thơ, đôi mắt to mọng nước như sao trên trời, sâu xa, mà trong sáng.

Nếu như cô không phải là hàng qua tay, không phải phụ nữ hám giàu, anh nhất định sẽ cho rằng cô thật thuần khiết, hoàn mỹ.
Nhưng nghĩ chỉ là nghĩ, cô chỉ là có một vẻ ngoài dễ mê hoặc người khác.
“Đã vậy, vì sao không cút?”
“Tôi muốn thay nhà Họ Hy hết lòng tuân thủ lời hứa.” Cô thẳng lưng, mang theo mấy phần kiên cường.
“Chẳng lẽ không phải vì tiền à?” Khóe miệng xinh đẹp của anh khẽ nhếch, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai, một câu nói nhẹ nhàng lại như gai nhọn đâm vào huyệt tử của cô.
Cô đúng là vì tiền, con người khi bị ép vào đường cùng, tôn nghiêm và í chí đều sẽ chỉ như mây khói.
“Ngoại trừ tiền, thì cũng chẳng chiếm được gì từ nhà họ Lục các người cả.” Cô nhún vai, nụ cười trên mặt kia giống như đang tự giễu cợt mình, cũng như thương hại chính mình.
Lục Lãnh Phong hơi híp mắt, một tia lửa giận hiện lên: “Muốn lấy được thì phải nỗ lực.”
Người phụ nữ lòng tham không đáy này, anh sẽ cho sự nỗ lực của cô phải trả bằng cái giá tương xứng!
Bên trong xe, anh cởi áo khoác choàng lên người cô, giống như giúp cô che đi sự chật vật của cô.
Lục Kiều Sam đã về, thêm mắm dặm muối kể về cảnh tượng phấn khích trong bữa tiệc hôm nay cho bà Lục nghe.
Trên mặt bà Lục nở nụ cười mỉa mai, bà ta biết ngay cô sẽ bị mất mặt mà.

Một cô nàng thôn quê dân dã, mặc đồ secondhand, đi tham gia bữa tiệc cao cấp, có thể không bị vả đôm đốp vào mặt sao?
Nhìn thấy Hy Nguyệt trở về, sắc mặt bà ta lập tức trầm xuống.
“Tôi bảo cô đi mở mang tầm mắt chứ không phải bảo cô đi mang tiếng xấu về.”
Hy Nguyệt hít sâu một hơi.
Bà chị chồng nhất định dã cáo trạng cô rồi.
Haiz, mẹ chồng và chị chồng thật khó chiều!
“Mẹ bớt giận, lần này con cũng không làm nhà họ Lục mất mặt, là do một người tên Vương Viện Du nói năng lỗ mãng với con, còn hất rượu lên người con.

Con đánh lại, cho cô ta hai cái tát.

Lãnh Phong nói, gia quy của nhà họ Lục là có qua có lại, con vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, không dám phá hỏng quy củ.

Người ta kính tôi một thước, tôi định người đó một trượng.

Tuyệt đối không làm nhà họ Lục mất mặt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui