Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Hy Nguyệt thầm oán trong lòng, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.
Khi cô quay lại biệt thự nhà họ Lục, cô nhìn thấy một gương mặt mới, là chị gái sinh đôi của Lục Lãnh Phong, Lục Kiều Sam.
Cô ấy rất xinh đẹp, mái tóc dài màu nâu nhạt đặc biệt bắt mắt.
“Lãnh Phong, đây là cô vợ rẻ tiền của em à?” Cô ta nhìn Hy Nguyệt cười, đầy vẻ giễu cợt.
Đây dường như là cách chào hỏi của cô ta.
Hy Nguyệt không quan tâm, cô đã tự tạo thành thói quen khi đối diện với những ánh mắt chế giễu rồi.
Trong nhà họ Lục, chỉ có nụ cười của bà cụ Lục là chân thật và ấm áp.
Những người khác nhìn cô như thể nhìn một con bọ bò ra từ khu ổ chuột, nghĩ rằng cô đã gả tới là để cầu xin sự bố thí và lòng thương xót của họ.
“Một mình chị trở về à, bạn trai của chị đâu?” Lục Lãnh Phong vừa hỏi vừa lật tạp chí, giống như cố ý chuyển chủ đề, tránh cô ta quá chú ý đến Hy Nguyệt.
“Anh ấy cũng về, ngày mai sẽ tới thăm nhà.” Lục Kiều Sam nhún vai, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng: “Em nghĩ nên chuẩn bị lễ đính hôn cho chị trước, hay lễ cưới của em?”
“Đương nhiên trước tiên là để chuẩn bị cho lễ đính hôn của con trước rồi.” Một giọng nói trầm thấp từ trên lầu truyền đến.
Bà Lục nhìn con gái với nụ cười yêu thương trên môi.
“Mẹ đã xem qua rồi.
Tử vi của Hy Nguyệt và Lãnh Phong không thích hợp cho việc kết hôn năm nay.
Phải chờ đến mùa thu năm sau.
Tử vi của con và Nhân Thiên kết hôn trong năm nay là thích hợp nhất.”
Bà ta không có ý định tổ chức hôn lễ cho con trai mình và Hy Nguyệt, mặt hàng cấp thấp, hèn hạ lại tham lam như Hy Nguyệt không đủ tư cách làm con dâu nhà họ Lục.
Sau khi sinh con xong, hoàn thành di nguyện của ông cụ, có cái bàn giao cho bà cụ thì sẽ đuổi cô ta đi.
“Mẹ, trước đám cưới, mẹ dạy cô ta thêm chút lễ nghi đi.
Người dân quê hành xử thô tục, thậm chí còn không hiểu các phép xã giao cơ bản.
Nếu ở bên ngoài làm loạn, chẳng phải sẽ làm mất hết thể diện của nhà họ Lục sao.” Lục Kiều Sam nói, giọng điệu mang theo vẻ trào phúng.
“Đừng làm cô ta khó xử.
Một số thứ sinh ra đã không thể học được.”
Bà Lục xua tay, mỉa mai cười một tiếng.
Bà ta vốn không muốn dạy cô trở thành một cô chiêu nhà giàu gì, bà ta chỉ muốn để cô bị xấu mặt, nếu không, làm sao có thể tìm cớ đuổi cô đi?
“Học hay không học không quan trọng, chỉ cần đừng có quá nhiễm mùi tiền và địa vị là được.” Giọng Lục Lãnh Phong chậm rãi vang lên từ phía sau của tạp chí.
Anh nhớ người phụ nữ này rất yêu tiền, gả tới chính vì sính lễ ba tỷ.
Những ngón tay giấu trong túi của Hy Nguyệt siết chặt lại.
Trong đầu cô chỉ có bốn chữ: Mắt chó coi thường người khác.
Mặc dù cô đến từ một thành phố cấp ba, nhưng cũng không phải chưa từng trải đời.
Hào môn quý tộc thì thế nào, còn không phải phía ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thì là mấy cậu chủ thối nát ăn chơi trác táng sao.
Cô hít một hơi thật sâu, âm thầm tiêu hóa nỗi nhục nhã.
Người đứng dưới mái hiên thì phải cúi đầu, cô phải chịu đựng, không thể đối đầu với họ.
Bọn họ để lại mấy lời ô uế, vung tay áo rồi tản đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...