Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
“Con không hiểu rõ ý của mẹ lắm.”
“Cô cho rằng tôi không biết thật sao? Mới đi làm có hai ngày mà đã ra mặt làm vẻ.” Vẻ mặt của bà Lục vô cùng âm u.
Dì Mai thấy thế thì vội vàng nói: “Mợ chủ, cô Tiêu tới đây, vết thương trên chân rất nghiêm trọng.
Có phải là cô nên nói xin lỗi với cô ấy không?”
Câu nói này của dì Mai đã nhắc nhở Hy Nguyệt.
Cô nghe thế thì hiểu, hóa ra là có người chơi trò méc người lớn.
“Hóa ra là mẹ đang nói tới chuyện này, đúng là lỗi của con.”
Bà Lục cho rằng cô nhận tội nên hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Lấy gia pháp tới đây, hôm nay tôi phải dạy dỗ cô thật tốt mới được, miễn cho cô làm bậy mất hết mặt mũi của nhà họ Lục.”
“Thưa mẹ, con còn chưa nói hết.” Hy Nguyệt ngừng một chút rồi nói tiếp: “Chuyện là thế này, sáng hôm nay con, cô Tiêu và Trương Hoài Như đang uống cà phê trong phòng trà nước.
Cô Tiêu nói rằng cà phê hòa tan chỉ dành cho người nghèo, người giàu đều uống cà phê Chồn.
Con không biết cái gì gọi là cà phê chồn nên đã lên mạng tra thử xem.
Con chưa từng thấy nên khi nhìn thấy phần giải thích trên mạng đã rất giật mình, con hỏi cô ấy rằng nó thật sự ngon ư? Cô Tiêu chê con là đồ nhà quê.
Con thừa nhận con quê thật.”
Hy Nguyệt dừng một chút rồi nói tiếp: “Thật ra con và cô ấy chỉ là giao lưu qua lại mà thôi, không có gì đặc biệt.
Nhưng Trương Hoài Như thì không như thế, cô ta không có gì tốt mà chỉ thích nịnh bợ.
Cô ta muốn lấy lòng cô Tiêu nên đã xông tới hất ly cà phê con đang cầm trên tay.”
Cô nâng cánh tay lên rồi nói: “Mẹ nhìn đi, cánh tay của con bị bỏng, nỗi cả bong bóng lên rồi.”
Bà Lục liếc một cái, đúng là bị bỏng rất nặng nên cũng chẳng nói gì thêm.
Hy Nguyệt nói tiếp: “Con vốn định dàn xếp ổn thỏa không so đo với Trương Hoài Như nhưng không ngờ rằng bị Tổng giám đốc Lục thấy được… Anh ấy rất tức giận, nói là quy tắc nhà họ Lục là có qua có lại, con bị người khác giội nước nóng mà bỏ qua là hèn nhát mất mặt nhà họ Lục.
Anh ấy muốn con giội lại nhưng con sợ.
Kết quả là anh ấy sai Finn làm thay con.
Trương Hoài Như ôm đùi cô Tiêu nên cô Tiêu cũng dính một chút nước nóng.
Bà Lục nói: “Nếu đã không liên quan gì tới cô thì sao cô còn nhận lỗi?”
“Con sai thật mà, con làm mất mặt nhà họ Lục, con hèn nhát.
Con là con dâu nhà họ Lục lại để cho bọn họ chèn ép như thế, bọn họ làm mất mặt con chính là làm mất mặt nhà họ Lục.
Con không bảo vệ được mặt mũi của nhà họ Lục, mẹ phạt con đi.” Hy Nguyệt nói xong rồi tự giác gục đầu xuống.
Bà Lục như bị mắc xương vào họng, nhả không được nuốt không xong.
“Nếu như Lãnh Phong đã xử lý thì thôi chuyện này tới đây là xong.
Về sau cô phải chú ý lời nói cử chỉ của mình, không nên mang theo những thói quen xấu ở nhà Họ Hy lại đây.”
Bà ta tỏ vẻ như mình rất công bằng.
“Con biết rồi thưa mẹ, con sẽ thay đổi.” Hy Nguyệt thở phào một hơi.
Hai ngày liền Lục Lãnh Phong không về nhà, ngày anh về nhà là ngày thứ bảy.
Đợt trị liệu này của bà cụ Lục đã kết thúc, bà cụ muốn nhìn cháu dâu.
Lục Lãnh Phong quyết định dẫn Hy Nguyệt đi thăm bà cụ.
“Biết lát nữa tới bệnh viện phải làm thế nào chứ?”
“Làm thế nào?” Hy Nguyệt có chút khó hiểu nên nhíu mày.
Lục Lãnh Phong duỗi bàn tay ôm lấy bờ vai của cô.
Tay anh ấm nhưng trái tim lại lạnh.
Không có nhiệt độ, lại càng không dịu dàng.
Nhưng Hy Nguyệt hiểu được anh muốn nói gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...