Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Trừ Quách Ly Ly thì không một ai biết chuyện xảy ra ở phòng trà nước cả.
Tiêu Ánh Minh ngồi trong xe mà tức tới nỗi cả người run rẩy.
Sao cô ta có thể tha cho Hy Nguyệt chứ?
Cô ta để người thả tin ở trong công ty ngay lập tức.
Bảo là Hy Nguyệt khóc lóc om sòm ở phòng trà nước rồi dùng nước sôi hắt vào người Tiêu Ánh Minh và Trương Hoài Như.
Bây giờ mỗi người đều đang đoán rằng có phải Hy Nguyệt bị tổng giám đốc gọi vào phòng dạy dỗ không.
“Cô ta cũng to gan phết đó, mới vào có một ngày mà đã dám đối đầu với Tiêu Ánh Minh rồi.
Chắc là không muốn làm nữa nhỉ.”
“Chắc chắn cô ta không biết chuyện giữa Tiêu Ánh Minh và tổng giám đốc.”
“Nghé con mới đẻ không sợ cọp!”
“Dù sao thì cô ta chết chắc rồi, nhớ cách cô ta xa một chút để khỏi bị liên lụy.”
Hy Nguyệt cũng không biết bọn họ đang bàn tán cái gì.
Cô chỉ cảm thấy là mình lại càng bị cô lập mà thôi.
Giờ ăn trưa, Hy Nguyệt đi tới phòng ăn nhân viên.
Phòng ăn ở đây đạt tới tiêu chuẩn của Michelin, có đồ Tây, đồ ăn truyền thống, giá cả cũng phải chăng.
Đúng là công ty lớn có khác.
Cô mua một phần cơm rẻ nhất để tiết kiệm tiền.
Hy Nguyệt nhìn thấy phía trước có mấy đồng nghiệp của bộ phận thiết kế thì định đi qua ngồi chung.
Ai ngờ đối phương lại nói rằng: “Nơi này có người rồi.”
Thật ra đối diện cô ta chẳng có ai cả, chỉ là cô ta không muốn ngồi cùng một chỗ với Hy Nguyệt mà thôi, miễn cho bị dính xui xẻo.
Đây có lẽ là bữa trưa cuối cùng của Hy Nguyệt trong công ty, chắc chắn là buổi chiều cô ta sẽ bị sa thải.
“Xin lỗi.” Hy Nguyệt bưng đồ ăn lên rồi đi về phía góc phòng.
Cảm giác bị cô lập cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Cô chỉ muốn làm việc, không muốn bị cuốn vào những chuyện lung ta lung tung trong phòng làm việc.
“Hy Nguyệt!” Một giọng nói ngọt ngào vang lên.
Hy Nguyệt quay đầu qua thì thấy Quách Ly Ly đang đi tới.
“Tôi có thể ngồi ở đây không?”
“Đương nhiên là có thể rồi.” Cô gật đầu rồi nói: “Cảm ơn cao trị phỏng của cô nhé, lát nữa tôi trả cho cô.”
“Không cần đâu, tôi vẫn còn có một tuýp, cô cứ lấy mà dùng đi.” Quách Ly Ly cười rồi nói.
Chỉ sợ rằng đây là người duy nhất chịu nói chuyện với Hy Nguyệt trong căn phòng ăn này rồi.
“Ly Ly, bọn họ đều xa lánh tôi, sợ tôi liên lụy tới bọn họ.
Cô không sợ sao?” Hy Nguyệt hỏi.
“Có cái gì mà lo lắng chứ? Tôi không muốn cúi đầu trước thế lực tàn ác, cùng lắm thì không làm nữa.” Quách Ly Ly trả lời một cách rất đường hoàng.
Cô ta biết sự thật nên tất nhiên là không sợ rồi.
Cô ta cũng sẽ không nói sự thật ra.
Như thế thì mới có thể lôi kéo Hy Nguyệt.
Nếu như mọi người đều cô lập Hy Nguyệt, mà mình thì chơi với cô ta thì chắc chắn mình sẽ trở thành một người đặc biệt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...