Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Lục Lãnh Phong cũng chịu kiềm chế lại, ngoan ngoãn chỉ ôm lấy Hy Nguyệt mà ngủ, đúng là bên cạnh cô thế này anh mới ngủ ngon giấc này.
Nhìn gương mặt ngủ say của Lục Lãnh Phong, người mệt đáng ra là cô cuối cùng anh lại ngủ trước còn trông rất mệt mỏi như vậy, đúng là sai quá sai rồi.
” Lãnh Phong…”.
Hy Nguyệt lẩm bẩm một mình.
” Chúng ta sẽ sớm làm ba làm mẹ thôi “.
…
Phía Mộ Viên Thần và Dụ Bạch Ngôn thì tốt đẹp hơn cả hai nghĩ.
Không ngờ bà nội ủng hộ mối quan hệ này của cả hai, bà còn hết mình ủng hộ việc Mộ Viên Thần công khai mối quan hệ này cho mọi người biết.
Bà cũng rất thích Dụ Bạch Ngôn.
Ai cũng có quyền lựa chọn tình yêu của mình, cho dù ra sao, chỉ cần thấy hạnh phúc, lão phu nhân bà đây cũng không xen vào hay phản đối chuyện đó.
Chỉ cần nhìn thấy hai đứa cháu trai của mình hạnh phúc là được, chúng có thể bên cạnh người mình yêu đến suốt cuộc đời cũng không sao.
Đồng tính thì sao đâu chứ? Bây giờ là xã hội nào rồi, còn phản đối rồi cổ hủ ngăn cản thế này.
Đối với bà thì khác, bà sẽ ủng hộ cháu trai mình khi còn giây phút nào sống trên đời này.
Mộ Viên Thần và Dụ Bạch Ngôn hết sức vui mừng khi có bà nội ở phía sau ủng hộ cả hai, đêm đó anh ôm Bạch Ngôn ngủ cùng, không ngừng cười tươi.
” Viên Thần, anh là đang vui quá rồi đó “.
Dụ Bạch Ngôn lên tiếng, anh cũng vui, nhưng cũng chưa vui bằng Mộ Viên Thần lúc này.
” Bảo bối, sau này anh sẽ không lo gì nữa rồi, anh có thể ở bên cạnh em rồi “.
Vậy là mối quan hệ của cả hai có thể đi đến hồi kết rồi, không sợ ai chen vào nữa, chỉ cần bà nội đồng ý và chấp nhận anh và Dụ Bạch Ngôn là đủ rồi.
Dụ Bạch Ngôn dụi đầu vào lòng Mộ Viên Thần, anh cũng vui.
Đây đúng là chuyện vui cho mối quan hệ lén lút cả hai từ trước đến nay, bây giờ thì không cần như vậy nữa rồi, không cần phải thập thò như kẻ trộm nữa.
…
Những ngày sau đó mọi thứ đều im ắng đến lạ, không có chuyện xấu gì xảy ra.
Hy Nguyệt thấy mọi chuyện yên bình liền sinh ra cảm giác không ổn mấy.
Bà chị Song Tử vừa đẹp vừa điên kia lại chịu bỏ qua Lục Lãnh Phong sao?
Hôm trước mặt dày đến mức cả liêm sỉ cũng vứt vô thùng rác, còn tự tiện ôm lấy chồng của cô mà.
Nghĩ đến mà tức tím người á, tức gần chết á!
Hy Nguyệt nắm chặt bút bi trong tay.
Cứ nhớ đến cảnh hôm ở bệnh viện, Hy Nguyệt nuốt không trôi và cũng không thể quên được mà.
Lúc này bất ngờ có tiếng động lớn.
Hy Nguyệt bỏ bút xuống, cô tiến ra ngoài.
Trời đậu!
Vừa nhắc Tào Tháo là Táo Tháo đến rồi!
” Lục Lãnh Phong đâu, mau gọi em ấy ra đây “.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...