“Sênh Hạ cũng đến tuổi dậy thì rồi, Chấn Diệp lại ưu tú như thế, cô bé thích Chấn Diệp cũng là chuyện rất bình thường.
Chỉ có điều, tôi thấy Chấn Diệp hơi khó xử…” Lâm Đại Dao do dự dừng lại.
“Đương nhiên sẽ khó xử rồi, nếu như Sênh Hạ đã mười tám tuổi rồi thì đây sẽ là một mối nhân duyên tuyệt đẹp, nhưng Sênh Hạ mới chỉ có mười ba tuổi, suy nghĩ còn chưa trưởng thành, Chấn Diệp sao có thể yêu đương với con bé cơ chứ?” Hy Nguyệt hơi đau đầu day day thái dương.
“Sênh Hạ dùng bài hát này để tỏ tình với Chấn Diệp, nhưng Chấn Diệp lại khéo léo từ chối, Sênh Hạ bây giờ chắc chắn đang trốn trong nhà nhà vệ sinh khóc lóc rồi.” Lâm Đại Dao nói.
“Tôi lên đó xem sao, phải khuyên bảo con bé cẩn thận mới được, chuyện yêu sớm chỉ có thể để cô bé thông suốt mà thôi, cô giúp tôi nói để ý tới Chấn Diệp một lát.” Cô nói xong liền đi lên trên tầng.
Lục Sênh Hạ tự nhốt mình bên trong nhà vệ sinh khóc thảm thiết, thật là thất vọng, cô bé vô cùng chán nản và xấu hổ.
Cô bé hối hận rồi, không nên nhanh như vậy đã đi tỏ tình với anh Chấn Diệp, cậu ta nhất định sẽ cho rằng cô bé là một đứa con gái rất qua loa.
“Sênh Hạ.” Hy Nguyệt đứng bên ngoài gõ cửa.
Cô bé vội vàng lấy nước rửa qua mặt, hít thở sâu vài hơi mới đi ra mở cửa.
“Có chuyện gì thế chị dâu?”
“Đi, chúng ta vào trong phòng nói chuyện một chút.” Hy Nguyệt ôm lấy bả vai của cô bé, đưa cô bé vào trong phòng.
“Ban nãy có… Có bụi bay vào mắt của em, em đi rửa qua là được rồi.” Cô bé ấp a ấp úng nói.
Hy Nguyệt vén sợi tóc rủ trên trán của cô bé ra: “Cơn gió tháng bảy, cơn mưa tháng tám, tấm thân em nhỏ bé thích anh ở nơi xa xôi.
Lời bài hát này không hề phù hợp với em, em là con gái nhà họ Lục chúng ta, là cành vàng lá ngọc, tấm thân nhỏ bé chỗ nào chứ?”
“Chị dâu, chị không hiểu, trong tình cảm, người thích đối phương trước luôn là người nhỏ bé hơn.” Lục Sênh Hạ nghiêm túc nói.
Hy Nguyệt nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô bé: “Chị biết cảm giác lần đầu tiên thích ai đó là như thế nào, chị và Thời Thạch quen nhau từ khi còn rất nhỏ, anh ấy chỉ lớn hơn chị có một tuổi mà thôi.
Có một lần, trong buổi tiệc tối ở trường anh ấy đã đánh đàn piano và hát ca khúc mà anh ấy tự viết, trái tim của chị lập tức đập thình thịch, suýt chút nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bắt đầu từ lúc đó, chị đã không còn xem anh ấy như người bạn thanh mai trúc mã cùng nhau chơi đùa nữa.”
“Anh ấy cũng thích chị, bài hát mà anh ấy viết là để dành tặng cho chị mà đúng không? Sau đó thị hai người đã ở bên nhau rồi.” Hy Nguyệt hơi nghẹn ngào, đôi mắt ảm đạm khe khẽ sáng lên.
Hy Nguyệt lắc lắc đầu: “Không có, lúc đó, chị cũng chỉ tầm tuổi em thôi, bọn chị đều giấu tình cảm vào trong lòng, bọn chị đều biết rằng yêu đương quá sớm đều sẽ không đem lại lợi ích gì cho đôi bên.
Cho đến khi chị mười sáu tuổi, bọn chị mới bắt đầu chính thức ở bên nhau.”
Lục Sênh Hạ cúi thấp đầu xuống, hàng lông mi dày phủ bóng bên hàng mí mắt trắng nõn: “Chị dâu, hôm nay em thật là mất mặt quá đi.”
“Có khi nào em sẽ giống như chị cả giả, trở thành người mà anh Chấn Diệp rất ghét.” Cô bé vô cùng lo lắng.
“Sẽ không đâu, Sênh Hạ nhà chúng ta vừa xinh đẹp, vừa thông minh lại vừa đáng yêu, ai cũng đều yêu thích, chị cả giả sao có thể so sánh với em được chứ?” Hy Nguyệt xoa xoa đầu cô bé: “Chỉ là bây giờ em còn quá nhỏ, không thích hợp để yêu đương, phải đợi đến khi mười tám tuổi mới được.”
Lục Sênh Hạ hít hít mũi: “Nhưng nếu như anh Chấn Diệp có bạn gái thì phải làm thế nào? Anh ấy có người mà mình thích rồi thì sẽ không thích em nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...