9 giờ, Lâm Vu Chi đi từ trên lầu xuống, rẽ vào phòng khách liền thấy có người đã dậy, đang ngồi trên ghế sofa đọc báo buổi sáng. Nghe được tiếng bước chân của anh, người đó đặt tờ báo xuống.
“Chào, Vu Hồng.”
“Chào.”
Lâm Vu Hồng uống một ngụm trà, tiếp tục đọc báo.
“Hôm nay báo tài chính và kinh tế có tin gì không?”
Để người hầu chuẩn bị bữa sáng, Lâm Vu Chi ngồi xuống hỏi.
“Toàn chuyện bình thường. Chính sách kinh tế của nội địa có chút thay đổi, nhưng không ảnh hưởng lớn đến chúng ta.” Lâm Vu Hồng đưa báo tài chính và kinh tế cho Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chi mở ra. Nhìn một lát, anh nói: “Nếu mười giờ mấy người kia còn chưa dậy thì lên gọi.”
“Uhm.” Giọng nói Lâm Vu Hồng có chút lạnh.
Điện thoại trong phòng khách vang lên, Lâm Vu Chi ngồi gần điện thoại nhất đứng dậy nghe.
“… Vẫn chưa. 10 giờ sẽ gọi họ dậy.”
“Được, em và Như Vi cứ đến bến tàu chờ.”
“Uhm, lát gặp.”
Lâm Vu Chi cúp điện thoại, Lâm Vu Hồng hỏi: “Vu Huệ?”
“Uhm. Hỏi Vô Ý dậy chưa?”
Lúc này người hầu vào nói bữa sáng đã chuẩn bị xong, Lâm Vu Chi đặt tờ báo xuống đi vào nhà ăn. Lâm Vu Hồng nhìn đồng hồ, tiếp tục mở báo ra xem.
Trong một phòng ngủ ở lầu hai, sau khi Lâm Vu Chu vừa tỉnh dậy liền sửng sốt, cúi đầu nhìn người trong ***g ngực, nhất thời có một cảm giác… không biết phải hình dung thế nào. Đây là lần đầu tiên khi anh thức dậy liền phát hiện trong ***g ngực có một người, mà lại là con trai. Thậm chí người này, còn là chú của anh.
Nhắm mắt vào, lại mở ra. Lâm Vu Chu không hề khách khí mà hất cánh tay của tên nào đó ra khỏi người trong ngực mình, cũng như hiểu được tại sao chỗ nằm của mình lại chật như vậy. Cả một cái giường lớn bị tên nào đó chiếm hơn nửa, hại anh và người trong ngực chỉ nằm được trong khoảng một phần ba chiếc giường.
Cánh tay bị hất ra, Thẩm Tiếu Vi có dấu hiệu tỉnh lại. Ngâm nhẹ vài tiếng, anh ôm chăn xoay người, ngủ tiếp. Lâm Vu Chu chậm rãi đặt cánh tay đang khoát lên lưng mình của người trong ***g ngực xuống giường, rồi mới cẩn thận ngồi dậy. Chất lượng giấc ngủ đêm qua tốt ngoài dự kiến của anh. Lâm Vu Chu hoàn toàn không có vẻ khổ sở hay đầu đau như muốn nứt ra vì lạ giường, cho nên, hiện tại có thể nói anh có tinh thần cả trăm lần. Bởi vậy… Giơ chân lên, anh lại không hề khách khí lướt qua người nằm ở giữa, đạp mạnh vào mông Thẩm Tiếu Vi.
Lúc này Thẩm Tiếu Vi hoàn toàn tỉnh ngủ. Anh mở to mắt, bất mãn xoay người lại, ai đá anh vậy! Quay đầu, vừa nhìn thấy khuôn mặt nghiêm khắc của Lâm Vu Chu, anh che trán, giọng nói khàn khàn do vừa ngủ dậy: “Anh họ Vu Chu, anh làm gì mà…” Mấy chữ cuối câu không nói ra được vì có cái gối đập vào đầu anh. Thẩm Tiếu Vi tức giận, anh họ Vu Chu càng ngày càng quá phận với anh rồi đấy. Vứt cái gối ra, Thẩm Tiếu Vi muốn động thủ.
“Uhm…”
Còn chưa tới giờ thức dậy như bình thường, Lâm Vô Ý bị thứ âm thanh nào đó đánh thức. Kéo chăn lên che đầu, ngăn cản âm thanh bên ngoài, cậu ngủ tiếp. Thẩm Tiếu Vi đè nén cơn tức.
“Em nhìn xem em chiếm bao nhiêu giường?” Lâm Vu Chu quát nhẹ, sau đó xuống giường. Người ở giữa lập tức cảm thấy không gian ngủ được mở rộng ra nhiều, duỗi thẳng cả tứ chi.
Lúc này Thẩm Tiếu Vi mới thấy mình chiếm hơn một nửa chiếc giường, anh làm một dấu tay ra vẻ xin lỗi với Lâm Vu Chu, nhanh chóng dịch sang bên cạnh. Lâm Vu Chu nhỏ giọng hỏi: “Dậy chưa? Đừng quên giờ!”
Thẩm Tiếu Vi lấy đồng hồ của Lâm Vô Ý xem giờ, lại nằm xuống: “Đợi lát nữa đi, không phải 11 giờ mới đi sao?”
“Đừng ngủ quá giờ.” Lâm Vu Chu mặc kệ Thẩm Tiếu Vi, rời phòng ngủ đi rửa mặt. Thẩm Tiếu Vi nhìn sang người đang quấn chăn quanh mình như con nhộng, nở nụ cười. Nhẹ nhàng kéo chăn của đối phương ra, không để cậu bị ngạt thở, Thẩm Tiếu Vi duỗi thắt lưng, cảm giác được ngủ thế này thực thoải mái. Đây là lần đầu tiên anh ngủ cùng cậu mình, không tồi. Đương nhiên, cậu cả và cậu hai thì miễn đi.
Vừa nói định ngủ thêm một lát, di động của Thẩm Tiếu Vi vang lên. Anh lập tức cầm di động ở trên tủ đầu giường, không thèm nhìn đã ngắt luôn, rồi mới quay đầu ra sau. Quả nhiên, người đang ngủ bị đánh thức. Lúc này, di động của Thẩm Tiếu Vi lại vang lên, vừa thấy tên người gọi trên màn hình, trong mắt anh có chút tức giận, lại tắt đi, nhét di động vào trong chăn.
“Uhm…” Lâm Vô Ý vẫn nhắm mắt chậm rãi xoay người, một tay sờ soạng ở dưới gối, đụng đến một “đồ vật” kỳ quái. Tay cậu dừng lại một chút, tiếp tục sờ sờ đồ vật đó. Uhm… Sao lại hơi giống, tay người vậy?
“Ha ha, cậu nhỏ, cháu không phải đồng hồ.” Thẩm Tiếu Vi bị đối phương sờ thấy hơi ngứa, nhịn không được phải lên tiếng.
Ý thức của Lâm Vô Ý vẫn còn mông lung. Tiếu Vi? Miễn cưỡng mở một mắt, tay cậu vẫn còn đặt trên vai đối phương, lẩm bẩm hỏi: “Mấy giờ?”
“9 giờ 20 phút, còn sớm.”
“Uhm… Mới chín giờ, hai mươi…”
Bàn tay lại trượt xuống, Lâm Vô Ý ôm chăn, cong người thành hình con tôm, qua một lát, không động đậy.
Khóe miệng Thẩm Tiếu Vi mang nụ cười, chất lượng giấc ngủ của cậu nhỏ đúng là quá tốt. Nhẹ nhàng kéo phần chăn đang che mũi cậu ra, Thẩm Tiếu Vi lại tắt điện thoại một lần nữa, xuống giường. Người trên giường cuối cùng cũng có thể chiếm được nguyên cả một cái giường lớn, cậu ôm chăn, chỉ đắp lên bụng. Thẩm Tiếu Vi kéo chăn của mình đắp lên chân đối phương, rồi mới ra ngoài.
Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi một trước một sau xuống lầu. Lâm Vu Chi đã ăn sáng xong, không hỏi hai người họ tối qua ngủ thế nào, sắc mặt hai người rất tốt, chắc là ngủ rất được. Nhất là Vu Chu, trên mặt không có chút khổ sở vì mất ngủ. Chào nhau xong, anh tiếp tục xem báo. Lâm Vu Hồng đi gọi điện thoại, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đi ăn sáng. Di động của Thẩm Tiếu Vi lại vang lên, anh phiền muộn bắt máy.
“Tiếu Vi, sao anh lại tắt điện thoại của em?” Ở đầu bên kia truyền đến giọng nói bất mãn của con gái.
Đối phương bất mãn, Thẩm Tiếu Vi lại càng bất mãn hơn, anh tức giận nói: “Tôi đang ngủ! Cô gọi sớm như thế làm gì?”
“Anh đang ngủ? Hiện tại không phải ngày nào anh cũng dậy rất sớm sao?” Cô gái kia ban đầu thì nghi hoặc, rồi mới chất vấn: “Tối qua anh ở đâu? Có phải anh qua đêm bên ngoài không? Không phải anh nói mỗi ngày phải dậy sớm để đi làm sao? Anh không qua đêm với đứa con gái nào khác sau lưng em đấy chứ?”
Thẩm Tiếu Vi cười lạnh: “Phải thì làm sao? Tôi và cô thân quen đến nỗi tôi qua đêm ở đâu cũng phải báo cáo với cô à?”
Đối phương kinh ngạc, giọng nói lại thêm phần the thé: “Thẩm Tiếu Vi! Anh có ý gì? Em là bạn gái anh! Chẳng lẽ em không nên biết bạn trai em qua đêm ở đâu sao? Anh đừng có quá đáng! Lúc trước anh nói ông ngoại anh qua đời, được, em không làm phiền anh. Bây giờ đã qua nhiều ngày như thế, em vẫn không tìm thấy anh, gọi điện thoại thì anh nói chưa được mấy câu đã tắt máy! Anh nói xem có phải anh có người khác không?” Cô gái kia gần khóc rồi.
“Phải đấy. Chúng ta chia tay đi!” Không để cho đối phương có cơ hội tâm thần một lần nữa, Thẩm Tiếu Vi tắt điện thoại luôn.
Mang tâm tình không tốt mà cầm dĩa lên, Thẩm Tiếu Vi vừa định ăn, di động lại kêu. Anh há mồm, để mặc cho di động kêu.
“Hành lý của em thu dọn xong chưa?” Lâm Vu Chu hỏi một tiếng, không quan tâm Thẩm Tiếu Vi vừa chia tay bạn gái.
“Xong rồi.”
Lúc này Thẩm Tiếu Vi mới nhận điện thoại, ở đầu dây bên kia, cô gái khóc to: “Tiếu Vi, em sai rồi, em sai rồi, em chỉ lo lắng cho anh thôi. Em không muốn chia tay, em không muốn chia tay.”
“Lyly, đừng để mình trông khó nhìn. Lúc trước cô đồng ý hảo tụ hảo tán, tôi mới qua lại với cô. Ngay từ đầu cô nên biết tôi rất hoa tâm, sẽ không chuyên nhất với ai. Ngoan, tôi sẽ cho cô một món quà chia tay mà cô thích.”
“Tiếu Vi, tha lỗi cho em, em không cố ý, anh cho em một cơ hội nữa!”
“Lyly…”
Đối phương trầm mặc vài giây, ngừng khóc, nói: “Được, anh đã tuyệt tình như thế, tôi cũng không quấn lấy không tha. Tháng sau Prada có bán túi xách số lượng có hạn, tôi muốn.”
“Không thành vấn đề. Cô cứ chờ nhận quà đi!”
“Thẩm Tiếu Vi, tôi hận anh!”
Cô gái cúp điện thoại.
Thẩm Tiếu Vi lắc đầu với cái di động, đặt điện thoại xuống tiếp tục ăn sáng. Lâm Vu Chu châm biếm anh: “Phí chia tay của em đúng là rẻ quá.”
Thẩm Tiếu Vi cười nói: “Phí chia tay giống như anh họ Vu Hồng em không trả nổi. Dù sao người ta cũng cho anh họ Vu Hồng hai cậu con trai, không giống em. Chẳng qua em đây chỉ ngủ vài lần, cô ta cũng không dám dùng công phu sư tử ngoạm.”
“Nhàm chán.” Lâm Vu Chu không định nói chuyện tình cảm với ai, cũng không thể hiểu nổi sở thích của người em họ này.
Trong phòng khách, Lâm Vu Hồng nói chuyện điện thoại xong liền đứng dậy rời đi, Lâm Vu Chi ở phía sau hỏi: “Em gọi Vô Ý dậy?”
“Uhm.”
Lâm Vu Chi để tờ báo xuống: “Chúng ta cùng đi.”
Lâm Vu Hồng nhíu mày vì Lâm Vu Chi đột nhiên tỏ vẻ quan tâm như vậy, nhưng cũng không nói gì. Chờ Lâm Vu Chi đi tới, hai người lên lầu.
Đến phòng ngủ trên lầu hai, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều không có thói quen gõ cửa, trực tiếp mở cửa vào luôn. Rèm cửa sổ trong phòng được hạ xuống, ánh sáng mờ mờ, người trên giường vẫn đang ngủ. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng lần lượt đi sang hai bên giường, Lâm Vu Hồng trực tiếp vươn tay kéo chăn của người nào đó ra.
“Vô Ý, rời giường.” Lâm Vu Chi cúi người, một tay chống xuống giường, một tay xoa đầu Lâm Vô Ý.
Người đang ngủ say đột nhiên mất chăn, còn có người làm ồn đến cậu. Cậu xoay người, mắt vẫn nhắm, tay sờ chăn, còn chưa tỉnh ngủ. Lâm Vu Hồng kéo toàn bộ chăn ra khỏi người cậu, vỗ nhẹ mông cậu: “Vô Ý, dậy.”
“Uhm…” Lâm Vô Ý khổ sờ tìm đồng hồ. “Mấy giờ…”
“Chúng ta phải ra ngoài, cậu dậy đi.”
Cầm tay đối phương không để cậu tìm đồng hồ, Lâm Vu Chi trực tiếp kéo người dậy. “Đi rửa mặt đánh răng, rồi xuống lầu ăn điểm tâm.”
“Tôi còn chưa tỉnh ngủ…” Lâm Vô Ý ngửa đầu ra sau, cả người vô lực, không chịu động đậy.
Ngay sau đó, một chiếc khăn mặt lạnh đặt lên mặt cậu, Lâm Vô Ý tỉnh táo không ít. Cậu khóc không ra nước mắt: “Vu Chi, Vu Hồng…”
“Chúng ta phải ra ngoài, khi lên thuyền cậu lại ngủ tiếp.” Lâm Vu Chi kéo hai chân Lâm Vô Ý đến cạnh giường, xỏ dép cho cậu. Lâm Vô Ý tỉnh lại, cầm chiếc khăn trên mặt, kinh ngạc: “Ra ngoài? Lên thuyền?”
“Đi rửa mặt trước, xuống dưới ăn sáng, cậu còn phải dọn hành lý.”
Kéo Lâm Vô Ý đứng dậy, Lâm Vu Chi đẩy cậu vào phòng tắm.
“Dọn hành lý? Vu Chi, các cậu làm gì sau lưng tôi vậy?” Lâm Vô Ý bị động để người ta đẩy vào nhà tắm. Con người đáng thương cứ thế bị hai người cháu gọi dậy.
“Cho cậu thời gian 5 phút để rửa mặt đánh răng.”
Lâm Vu Chi nhét bàn chài đánh răng vào tay Lâm Vô Ý, đi ra ngoài.
Lâm Vô Ý ngẩn người với cái gương, rèm cửa sổ trong phòng bị kéo lên, cậu nhắm mắt lại. A, giờ mới có mấy giờ. Đồng hồ sinh học của cơ thể nói cho cậu biết hiện tại còn chưa đến 10 giờ.
“Vô Ý.”
“Uhm… Tôi còn rất buồn ngủ…”
Nói không có chủ đích, Lâm Vô Ý không có tinh thần mà nhét bàn chải đánh răng vào miệng. Cái người tóc tai rối tung, mặc quần ngủ và áo chữ T lớn, vẻ mặt thế kia rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng nhìn người kia, đột nhiên có một loại ảo giác cảm thấy mình thật già.
Mắt nhắm hờ, tuy rằng Lâm Vô Ý rất buồn ngủ nhưng vẫn dùng hai phút để đánh răng. Đánh răng xong, rửa mặt qua loa, cuối cùng cậu cũng tỉnh táo hẳn. Lúc này Lâm Vu Hồng lên tiếng: “Chúng ta ra biển chơi bốn ngày. Bốn chúng tôi, còn cả Vu Huệ và Như Vi. Hai con bé kia đến bến tàu chờ chúng ta, 11 giờ chúng ta đi.”
“Ra biển?” Ánh mắt Lâm Vô Ý lập tức sáng lên. “Đi đâu vậy? Có thể thấy cá heo không?”
“Không xa như vậy. Dọn hành lý của cậu trước đã.”
“Là vừa quyết định xong à? Sao không gọi tôi sớm hơn?” Lâm Vô Ý chạy ra khỏi phòng, hưng phấn đến nỗi quên cả buồn ngủ. Lâm Vu Chi nói: “Chúng tôi quyết định từ trước, chỉ báo cho cậu cuối cùng.”
“Tại sao?” Lâm Vô Ý buồn bực.
“Cho cậu kinh hỉ. Nhưng hình như không cho được.”
Lâm Vô Ý nở nụ cười: “Có cho có cho, cám ơn. Tôi đi dọn hành lý. A, phải mang cái gì đây, tôi hơi hỗn loạn.”
“Chúng tôi dọn giúp cậu.”
“Được.”
Lâm Vô Ý lấy một chiếc vali, rồi mới bắt đầu nói: “Quần áo để thay, quần bơi của tôi… A, khó trách đang tốt đẹp Vu Chu lại bảo tôi mua quần bơi, còn nói trời nóng có thể ngâm nước, hóa ra là có âm mưu nha…” Lấy quần bơi, phao cấp cứu, kính bơi, vân vân… Lâm Vô Ý bắt đầu tìm quần áo để thay. Liếc mắt đến chiếc phao cấp cứu còn chưa có hơi, trong mắt Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều là vẻ hiểu rõ – Người này không biết bơi.
Lâm Vu Hồng lấy quần áo cho Lâm Vô Ý, gấp gọn rồi đặt vào vali, nhắc nhở: “Đừng quên nhật ký của cậu.”
“A, suýt nữa thì quên.”
Lâm Vô Ý đi đến giường lấy cuốn nhật ký, tùy bút, sách, di động và đồng hồ của mình.
“Để tôi đi. Cậu đi thay quần áo.”
“Được.”
Giao mấy thứ cho Vu Chi, Lâm Vô Ý lấy một bộ quần áo để thay, vào phòng tắm thay đồ, còn đóng cửa phòng tắm lại, khóa luôn.
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng có chút ngây ngẩn. Ở đây có phụ nữ sao?
“Vu Chi, Vu Hồng, tôi không có kem chống nắng.” Trong phòng tắm truyền ra tiếng kêu vội vàng của người nào đó, đi ra biển phơi nắng mà không có kem chống nắng là ốm ngay.
Lâm Vu Hồng lên tiếng: “Tôi mang theo. Đủ dùng.”
“À, vậy là tốt rồi.”
Cửa phòng tắm mở, Lâm Vô Ý thay quần áo xong đi ra, vẫn là áo ngắn tay quần đùi như bình thường.
“Kính râm ở đâu?”
“Ở… Để tôi tìm xem.”
“Áo ngủ quần ngủ nữa?”
“Trong tủ quần áo. Vu Hồng, lấy giúp tôi.”
Lâm Vu Hồng đã “ngủ” cùng Lâm Vô Ý mấy ngày đương nhiên là biết quần áo ngủ sạch sẽ của Lâm Vô Ý để ở đâu. Cầm hai bộ để vào vali, anh lại hỏi: “Ở trên thuyền cậu muốn đi dép gì?”
Người vừa tìm được kính râm chớp mắt mấy cái: “Trong phòng thay quần áo của ba chắc là có. Rất nhiều giày dép quần áo của tôi đều ở đó.”
“Tôi đi tìm.” Lâm Vu Chi đi ra ngoài.
Lâm Vô Ý ngồi xổm xuống cạnh Lâm Vu Hồng: “Vu Hồng, tôi nói thẳng luôn nhá, tôi không biết bơi, cậu đừng cười tôi.”
Tay Lâm Vu Hồng vẫn không ngừng lại, hỏi: “Còn không biết cái gì, nói một lần xong hết đi.”
“… Tôi không biết lái ô tô.”
“Uhm.”
“Không biết trượt tuyết.”
“Tiếp tục.”
“Không biết lái máy bay.”
“…” Nhìn khuôn mặt đầy vẻ vô tội của người nào đó, Lâm Vu Hồng trực tiếp xoay mặt cậu sang hướng khác. “Không có việc gì làm thì xuống ăn sáng.”
Lâm Vô Ý cười, đứng lên, ném kính râm lên giường, chạy mất, đi ăn sáng.
Nhìn người nào đó rời đi, Lâm Vu Hồng cuối cùng cũng có thể được thu dọn trong yên lặng. Lâm Vu Chi đã trở lại, trên tay là mấy bộ quần áo, còn có một đôi dép xỏ ngón.
“Trong phòng thay quần áo của ông nội chắc phải đến hơn nửa là quần áo của Vô Ý.” Lâm Vu Chi đặt mấy thứ lên giường, bất đắc dĩ nói: “Anh cứ nghĩ Vô Ý chỉ có quần áo thể thao.”
Liếc mắt đến mấy bộ quần áo toàn hàng hiệu, Lâm Vu Hồng hiểu rõ, nói: “Ông nội bảo vệ cậu ấy rất kỹ. Anh không phát hiện quần áo cậu ấy mang từ nước ngoài về đều là loại bình thường sao?”
“Giữa ông nội và cậu ấy có rất nhiều bí mật.” Lâm Vu Chi gấp quần áo xong liền đưa cho Lâm Vu Hồng, đột nhiên nói một câu: “Hình như đây là lần đầu tiên anh dọn hành lý cho người khác.”
Lâm Vu Hồng không trả lời, nhưng hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên của anh.
Không truy đuổi đến cùng những nguyên nhân trong đó, đối mặt với người đã bị ông nội “làm hư” kia, vì để ông nội có thể ngủ yên trên thiên đường, họ chỉ có thể chịu đựng mệt nhọc, ngoại trừ làm cháu của người nào đó ra, còn phải kiêm luôn chức anh trai và bảo mẫu.
Kiểm tra rõ ràng cần mang cái gì, còn quên cái gì, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng, một người mang vali cho Lâm Vô Ý, một người cầm cái cặp xách tùy thân cho cậu, hai người xuống lầu. Trong phòng ăn, Lâm Vô Ý cố gắng nhét hết bữa sáng vào miệng, cười tủm tỉm, có vẻ rất mong chờ hành trình ra biển lần này.
“Vô Ý, muốn học bơi không?” Lâm Vu Chu ngồi trong phòng ăn cùng cậu hỏi.
Lâm Vô Ý có chút do dự, Thẩm Tiếu Vi hiểu rõ: “Sợ nguy hiểm?”
Nuốt bánh bao xuống, Lâm Vô Ý nói: “Hồi còn nhỏ bảo mẫu không trông tôi cẩn thận, tôi ngã vào bể bơi suýt thì chết đuối. Tuy rằng tôi không có ấn tượng về chuyện này, nhưng chính vì nó mà ba nghiêm cấm tôi học bơi. Tôi không thích vận động, không được bơi thì thôi. Sau này đi du học tôi cũng muốn học, ba biết được liền bay sang Pháp với tôi. Ba lo lắng, nên tôi cũng thôi luôn.”
Quả nhiên.
Thẩm Tiếu Vi nói: “Có bọn cháu, không nguy hiểm đâu. Ông ngoại hoàn toàn có thể yên tâm.”
Trong mắt Lâm Vô Ý có chút tưởng niệm: “Kỳ thực tôi biết chứ. Ba rất muốn tự mình dạy tôi học bơi, chỉ là thân thể ba không cho phép. Ba rất áy náy, cũng lo lắng tôi tự học sẽ xảy ra chuyện, cho nên không cho tôi học. Thực ra có biết bơi hay không cũng không quan trọng với tôi, cùng lắm thì lúc người ta bơi tôi sẽ ngâm nước, cũng rất được mà.”
“Muốn học không?” Lâm Vu Chu nhìn vào hai mắt Lâm Vô Ý.
Lâm Vô Ý nở nụ cười, vỗ vỗ vai mấy người cháu: “Hiện tại không giống vậy. Có các cậu ở đây, tuyệt đối tôi sẽ không gặp nguy hiểm. Năm nay tôi muốn học hai việc: việc thứ nhất, lái xe; việc thứ hai, bơi lội.”
“Cứ giao cho bọn cháu đi.” Thẩm Tiếu Vi vỗ ngực cam đoan.
“Được.”
Ba, không có ba trông chừng con, con nhất định phải học cách trưởng thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...