“Redmond coi trọng Vô Ý thiếu gia?”
“Được, ngày mai tôi đến chỗ chú. Chú nói cho mấy người A Yến chưa?”
“… Không biết tự lượng sức mình.”
“Chú Dung, lão tiên sinh không để lộ một chút gì về công việc của Vô Ý thiếu gia ở Pháp với chú sao?”
“Tôi và A Yến, rất tò mò.”
“Lão tiên sinh có từng nói lúc cậu ấy rảnh rỗi sẽ viết gì đó không?”
“Không, không có gì, chỉ là tò mò thôi. Vậy mai gặp chỗ cũ.”
Cúp điện thoại, Ôn Mộc Vân đứng cạnh cửa sổ sát đất, tay nắm chặt di động. Nhìn từ trên tầng chót trong khu nhà ở Thiển Thủy Loan, biển rộng ban đêm in bóng những ngọn đèn có một loại cảnh trí khác. Nhưng Ôn Mộc Vân không có tâm tình để hưởng thụ điều này. Dường như đáp án ở ngay trước mắt, anh vẫn không thể tin, người kia, lại là thần tượng của anh.
Tiếp xúc những tác phẩm của Cerf-volant là do ảnh hưởng từ Lê Yến. Từ khi bắt đầu xem cuốn tiểu thuyết đầu tiên của Cerf-volant, tiếp đó là văn xuôi, thơ ca, phim ảnh, kịch… Càng tiếp xúc với tác phẩm của con người thần bí đó, anh lại càng say đắm vì người kia. Tác phẩm của người đó không được giới hạn theo một hình thức riêng biệt nào, những tác phẩm luôn luôn biến hóa, nhưng sự ấm áp, hạnh phúc và vui vẻ trong các tác phẩm lại là những nội dung vĩnh viễn không thay đổi. Mỗi khi mệt mỏi không chịu nổi, anh đều có thói quen đọc văn xuôi của người kia, đọc thơ ca của người kia, để rồi cảm thấy cuộc sống vẫn tốt đẹp đến vậy.
Cũng mê say với sách giống Cerf-volant, anh rất muốn biết đối phương là người thế nào, chỉ đơn giản thông qua những tác phẩm của Cerf-volant để suy đoán về người nọ từ lâu đã không còn thỏa mãn được anh. Thế nhưng tác phong làm việc của Cerf-volant lại hoàn toàn tương phản với những tác phẩm của cậu ____ kín tiếng như vậy, kín tiếng đến nỗi anh thường xuyên nghĩ có tồn tại người tên Cerf-volant này không. Có thế nào anh cũng không ngờ được, thần tượng của anh, lại xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, thậm chí anh còn từng nắm tay người kia, nói chuyện cùng người kia.
Mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể Ôn Mộc Vân cũng đều run lên. Ôm ngực mình, vừa nghĩ tới chuyện mình có thể thường xuyên nhìn thấy người kia, thậm chí còn có thể cùng cậu ăn một bữa cơm, uống một tách trà, anh liền kích động đến nỗi muốn nhảy ra khỏi ban công, chạy ra biển rộng hét lớn. À, A Yến nhất định sẽ đi cùng anh. Hít sâu vài hơi, Ôn Mộc Vân cố làm mình bình tĩnh lại. “Diều” đã tung ra tin tức của Cerf-volant, chắc chắn người của Lâm gia đã biết thân phận người nọ, có cần nói cho chú Dung không? Ôn Mộc Vân chìm vào trầm tư. Lão tiên sinh mất, nếu như nói lúc trước anh nhận lời nhờ vả của lão tiên sinh để âm thầm chăm sóc người kia, vậy thì hiện tại, anh là cam tâm tình nguyện làm người bảo vệ âm thầm cho cậu, anh sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm tổn thương đến thần tượng của mình.
Ngồi trên giường, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi thở dốc nhìn đối phương, vẻ mặt đầy kinh hoảng. Thẩm Như Vi muốn nói gì đó, nhưng há miệng ra lại không phát ra được thanh âm gì. Bí mật vừa phát hiện ra hoàn toàn nằm ngoài phạm vi có thể tiếp nhận của cô. Lâm Vu Huệ ra sức nhéo mặt mình, giọng nói bất ổn: “Chúng ta coi như, không biết chuyện này, tuyệt đối, không thể nói với bất kỳ ai. Nhất là, ba mẹ!”
Thẩm Như Vi cắn môi, gật đầu.
Lại trầm mặc hồi lâu, Lâm Vu Huệ nói: “Một khi chuyện này truyền ra ngoài, Lâm gia và Thẩm gia sẽ xong. Mấy anh trai và cả chú nhỏ cũng xong, tuyệt đối không thể nói!”
“Em biết, nhất định em sẽ không nói, sáng mai ngủ dậy em sẽ quên hoàn toàn chuyện này!” Tất nhiên Thẩm Như Vi biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng nghĩ đến cô và chị họ đều phát hiện ra, vậy những người khác trong nhà cũ… Thẩm Như Vi sợ hãi nói: “Chị họ, em cảm thấy vẫn nên để mấy anh họ cẩn thận một chút, vạn nhất bị những người khác phát hiện… Trong nhà cũng có người hầu đó!”
Lâm Vu Huệ nuốt nước miếng, qua một lát nói: “Chị sẽ nhắc anh chị, vào lúc thích hợp.”
Như Vi hít sâu một hơi, cô cũng không thể nói rõ tâm tình của mình, ngoại trừ kinh sợ ra, hình như… “Chị họ, chị, có thể tiếp nhận sao?”
Lâm Vu Huệ do dự lắc đầu: “Chị, không biết, hiện giờ chị, rất loạn. Nhưng… chị cảm thấy, chúng ta không thể, xen vào.”
Đột nhiên Thẩm Như Vi cười ra, đến cạnh chị họ nói nhỏ: “Chẳng phải chúng ta sẽ không có mợ nhỏ sao?”
Lâm Vu Huệ sửng sốt, rồi mới thở hắt ra: “Cũng đúng, khẳng định chúng ta không có thím nhỏ.”
Hai người nhìn nhau, đủ loại tâm tình phức tạp, nhưng dường như, cũng không quá khó khăn.
…
Một đêm điên cuồng, đến cuối cùng Lâm Vô Ý cũng không biết mình ngủ thế nào. Chỉ nhớ rõ mỗi một nơi trên thân thể đều bị người ta liếm tới liếm lui. May mà chỗ đó của cậu không phát dục bình thường, nếu không rất có thể sẽ tinh tẫn nhân vong. Cậu đã nói với bốn người kia, sau này bốn người đừng cùng nhau nữa, nhất định cậu sẽ bị ba cấm túc đó.
Vừa mở mắt ra, sắp 12 giờ. Lâm Vô Ý lăn mình hai vòng trên giường, cười vừa ngọt ngào vừa xấu hổ. Dáng vẻ ghen tuông của mấy cháu trai thật đáng yêu. Nhất là Vu Hồng. Vu Hồng luôn lạnh như băng vậy mà lúc ghen lại như một quả cầu lửa, gần như đốt cháy cả cậu. Cậu có chút hiểu được những hành động của các nhân vật chính trong những tiểu thyết tình yêu mà trước đây cậu không thể hiểu nổi.
Thân thể dưới chăn hơi nhỏ, dạ dày trống trơn đang kháng nghị, Lâm Vô Ý không định ngủ tiếp. Xem ra chưa nay không thể đi đón Ethan rồi, không biết ai sẽ đón nữa.
Trong phòng khách dưới lầu, Như Vi và Vu Huệ đang xem TV mà không hề yên lòng. Tối qua sau khi biết một “bí mật trọng đại”, gần như cả đêm hai người không ngủ. Buổi sáng Thẩm Như Vi không có tiết học, cũng không muốn về nhà; Lâm Vu Huệ không có tâm tình đi làm, cũng ở nhà. Khi hai người đang chìm trong những suy tư của riêng mình, một người ôm một bó hoa hồng đỏ, vẻ mặt không vui đi từ ngoài vào nhà. Hai người hoàn hồn, Thẩm Như Vi tò mò hỏi: “Chú Dư, hoa của ai vậy?”
Dư Hoa Sinh rất là khinh thường mà nói: “Là vị nhị thế tổ của Trần gia đưa tới, nói là tặng cho Vô Ý thiếu gia.”
“A?”
Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi ngây ngẩn cả người.
Dư Hoa Sinh đang có bộ dáng rất muốn vứt bó hoa đi, nhưng xuất phát từ sự nghiêm cẩn trên thân phận, ông vẫn nói: “Tôi đi cắm hoa.”
“Á!” Thẩm Như Vi nhìn chị họ, nói: “Chú Dư, chuyện này, chú đừng nói cho cậu nhỏ vội, nói cho mấy anh của cháu biết là được rồi. Cậu nhỏ, uhm, cháu đoán cậu nhỏ cũng không biết Trần nhị thế tổ là ai đâu.”
Dư Hoa Sinh gật đầu: “Tôi sẽ nói cho mấy thiếu gia trước.”
Dư Hoa Sinh đi rồi, Thẩm Như Vi le lưỡi, hạ giọng: “Thảo nào ông ngoại cũng không cho cậu nhỏ “xuất đầu lộ diện”, lực sát thương quá lớn mà.”
Lâm Vu Huệ không lên tiếng, bất quá biểu tình cũng giống vậy.
Hai người lại chìm trong suy nghĩ, lúc này, một giọng nói ôn nhu trung tính vang lên: “Các công chúa, hôm nay không ra ngoài sao?”
Thân mình hai người giật nảy lên, nhìn sang chỗ phát ra tiếng nói. Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, trái tim Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đập càng lúc càng nhanh theo từng bước chân đối phương đi tới.
“Công chúa xinh đẹp, hôm nay không làm gì à?”
Đi đến trước mặt hai cô cháu gái, Lâm Vô Ý vẫn ôm các cô một chút, lúc này mới ngồi xuống.
Mặt Thẩm Như Vi đỏ lên, Lâm Vu Huệ cố gắng giữ bình tĩnh để trả lời: “Bên ngoài nóng quá, cháu và Như Vi đều lười ra ngoài. Chú nhỏ, chắc chú đói rồi, cháu lấy đồ ăn cho chú.”
“Không cần không cần, tự chú ăn. Chú ăn táo là được rồi, lát nữa sẽ ăn trưa.” Lâm Vô Ý đứng lên. “Các cháu có biết ai đón Ethan không?”
“Anh cháu đi đón, hôm nay anh cháu không đi làm.” Thẩm Như Vi lập tức đáp lại.
“Tiếu Vi trốn làm nha, thực sự là không ngoan.”
Lâm Vô Ý cườu ha ha rồi đi mất, vào phòng bếp lấy táo ăn. Khi cậu đi khuất bóng, Thẩm Như Vi thở hắt ra, vỗ ngực: “Chị họ, sao đột nhiên em cảm thấy cậu nhỏ thật xinh đẹp.”
Lâm Vu Huệ nhìn trời: “Chị cảm thấy chị sắp yêu chú nhỏ đến nơi.”
“… Em cũng vậy. Sao bây giờ?” Thẩm Như Vi khóc không ra nước mắt. E là rất khó có ai có thể khiến cô cảm thấy mình trở thành công chúa thực sự giống như tối qua. Hu hu hu, cậu nhỏ, cậu có mị lực như thế bọn cháu phải sống thế nào đây.
Lâm Vô Ý không biết mình đã tạo cho hai cô cháu gái những tâm tình phức tạp thế nào, đang cầm một hộp sữa và một quả táo trở lại phòng khách. Ông chú nhỏ đã dậy, không biết Ryan và Andrew xông ra từ chỗ nào, quấn chặt muốn ông chú nhỏ bế. Lâm Vô Ý bế hai tiểu tử này lên đùi, dùng thìa đút táo cho chúng. Hai tiểu tử thấy sữa của ông chú nhỏ cũng ồn ào đòi uống. Lâm Vô Ý tạm thời không có thời gian nói chuyện với hai cháu gái, chăm sóc hai bạn nhỏ.
Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đều giữ im lặng, các cô lẳng lặng nhìn bộ dáng thân mật của hai bạn nhỏ và “người kia”, nhìn “người kia” kiên nhẫn dỗ hai đứa trẻ, đột nhiên các cô cảm thấy, thật ra “như vậy” cũng rất tốt, không phải sao? Đặc biệt là Lâm Vu Huệ, nhớ lại từ lúc chú nhỏ trở về tính cách của cháu trai ngoại trở nên vui tươi hoạt bát rất nhiều, cô lại càng thêm không muốn thím nhỏ.
Đến trưa, Thẩm Tiếu Vi đón Ethan về đúng giờ. Vừa vào cửa, Ethan liền bổ nhào vào ngực ông chú nhỏ, nhìn qua trông đặc biệt cao hứng. Lâm Vô Ý hỏi ra mới biết bức tranh mà bé và ông chú nhỏ cùng làm ở hoạt động của nhà trẻ đoạt giải, hơn nữa còn là giải nhất. Tháng sau còn được trưng bày ở nhà triển lãm của Hongkong với “chủ đề người thân”. Sao Ethan có thể mất hứng được. Cháu trai nhỏ cao hứng, Lâm Vô Ý lại càng thêm cao hứng. Đoạt giải đương nhiên là phải chúc mừng. Lâm Vô Ý lập tức gọi điện thoại cho anh chị, buổi tối muốn ra ngoài ăn tiệc lớn.
“Ông chú nhỏ, ngày mai con có thể xem nhiều hơn một chương truyện không?”
“Đương nhiên không thành vấn đề.”
Ôm cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý hôn mạnh lên mặt bé một cái, bế vào phòng bếp: “Ông chú nhỏ làm bánh ngọt cho con và các em trai ăn. Bảo bối Ethan muốn ăn gì?”
“Trà sữa xoài ~”
“Không thành vấn đề ~”
“Vu Huệ, Như Vi, các cháu muốn ăn gì?”
“Giống vậy là được rồi.”
“OK.”
Bảo mẫu cũng bế Ryan và Andrew đi cùng. Thẩm Tiếu Vi cười nhìn một lớn ba nhỏ rời đi, trong mắt là tình yêu say đắm không hề che giấu chút nào. Lâm Vu Huệ đá nhẹ vào chân Thẩm Như Vi, nhắc nhở cô ngàn vạn lần đừng để lộ. Thẩm Như Vi chọc chọc ngón tay, đến gần anh trai: “Anh, hôm nay có người tặng hoa cho cậu nhỏ, là hoa hồng, hoa hồng đỏ nha.”
Trong mắt Thẩm Tiếu Vi lập tức bắn ra thứ ánh sáng âm trầm: “Ai?”
Lâm Vu Huệ bị sắc mặt biến đổi của Thẩm Tiếu Vi làm cho tim đập nhanh, Thẩm Như Vi cũng vậy. Hai người trăm miệng một lời: “Trần nhị thế tổ.”
Thẩm Tiếu Vi lạnh lùng hỏi: “Hoa đâu? Cậu nhỏ nhận?”
Thẩm Như Vi xoa xoa cánh tay, tránh xa ông anh trai, có chút lạnh: “Không có. Cậu nhỏ không biết, là chú Dư nhận. Bọn em không nói cho cậu nhỏ.”
“Đừng nói cho cậu ấy.” Thẩm Tiếu Vi nói xong liền đừng dậy vào phòng bếp. Chỉ chốc lát sau, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi thấy anh cầm một bó hoa hồng đi ra khỏi biệt thự. Đợi đến lúc anh trở về, hai tay đã trống trơn.
Dư quản gia đi từ ngoài vào, Thẩm Tiếu Vi không vui nói: “Chú Dư, sau này Trần nhị thế tổ lại mang hoa đến chú cứ vứt luôn.”
“Chỗ Vô Ý thiếu gia…”
“Cậu nhỏ không cần đâu.” Thẩm Tiếu Vi khinh thường nói. “Cái loại dưa nghiêng táo non đó mà cũng dám theo đuổi Vô Ý, muốn chết. Còn muốn mời Vô Ý ăn cơm cùng hắn, chán sống.” Tiếp đó, Thẩm Tiếu Vi trừng mắt với em gái một cái. Thẩm Như Vi rụt người lại, cô biết sai rồi mà.
Dư quản gia gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Thẩm Như Vi cúi đầu, ông anh này rõ ràng là đang ghen mà, sau đó cô mím môi, sao đột nhiên thấy muốn cười to quá?
Đã biết được bí mật kia, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi liền không nhịn được mà muốn quan sát cách ở chung giữa năm người. Bốn anh trai này toàn là người kiêu ngạo như vậy, sao họ có thể chịu cùng chung nhau chứ? Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi không thể hiểu rõ.
Buổi tối, ba người còn lại trở về cũng biết chuyện Trần nhị thế tổ tặng hoa cho Lâm Vô Ý, sắc mặt Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu liền âm trầm ngay, còn Lâm Vu Chi thoạt trông vẫn ung dung bình thường, bất quá anh đã lập tức gọi điện thoại cho đương gia của Trần gia bảo ông ta trông nom con mình cho tốt đừng có quấy rầy Lâm Vô Ý nữa cũng đủ để nhìn ra được anh mất hứng thế nào. Nhưng không ai nói chuyện này cho Lâm Vô Ý, cậu vẫn còn đang buồn bực tại sao bó hoa hồng rất đẹp kia trong nháy mắt đã không thấy đâu rồi.
9 giờ, Lâm Vô Ý dỗ cho ba bạn nhỏ đi ngủ, lên lầu trước. 10, bốn anh đàn ông cũng lên lầu. Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi nhìn họ rời đi, con sóng lớn trong lòng đã bình ổn rất nhiều.
“Chị họ, chuyện này, chúng ta vẫn đừng nên can thiệp vào. Em thấy, như vậy cũng rất tốt.”
Sau khi về phòng, Thẩm Như Vi nói nhỏ với chị họ, sợ có người nào nghe thấy.
Lâm Vu Huệ gật đầu, nói: “Chị sẽ nhắc anh trai, một khi chuyện này tạo ra chút đồn thổi, hậu quả sẽ không thể tưởng được.”
Thẩm Như Vi nói: “Em sẽ giấu giúp họ.”
Đã có quyết định như vậy, trong lòng hai người thoải mái hơn nhiều.
…
Lâm Vô Ý vẫn không biết chuyện tặng hoa, chỉ nghĩ bốn người này vẫn còn ghen chuyện tối hôm đó. Dù cậu có “đấu tranh” thế nào, gần đây bốn người càng ngày càng thích cùng nhau sờ cậu. Bất quá lúc ngủ vẫn tách ra, giường không đủ lớn mà. Lại thêm một tuần trôi qua, cuối cùng Lâm Vô Ý cũng có thể dậy đúng giờ. Bất quá cậu vẫn không biết có người ngày nào cũng tặng hoa cho cậu, còn ngày nào hoa cũng bị chú Dư vứt vào thùng rác.
Hôm nay, cậu vừa mới ngủ dậy xuống lầu, chú Dư đã nói có một thùng bưu kiện lớn được gửi đến từ Mỹ. Vừa thấy đồ vật gì đó được đưa đến, Lâm Vô Ý đi bóc ra xem ngay. Trong rương là những bộ sách đặt làm theo yêu cầu mà cậu muốn đặc biệt tặng cho người nhà, còn có cả quà cho cháu trai nhỏ. Tặng một phần sách cho chú Dư, cũng nhờ chú Dư tìm người mang đến cho anh chị, Lâm Vô Ý cầm quà cho cháu trai nhỏ ra khỏi nhà. Nghĩ đến vẻ kích động của cháu trai nhỏ khi nhận được món quà này, cậu liền không nhịn cười được.
“Chú Dư, buổi trưa cháu đưa Ethan ra ngoài ăn, không cần chuẩn bị cơm cho bọn cháu.”
“Được.”
Vẫy tay tạm biệt chú Dư, Lâm Vô Ý lên xe đi đón cháu trai nhỏ. Xe vừa ra khỏi Lâm trạch, di động của Lâm Vô Ý vang lên, vừa thấy người gọi, cậu lập tức nghe máy.
“Mộc Vân?”
“Vô Ý, hôm nay rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn cơm.”
Lâm Vô Ý rất có hảo cảm với Ôn Mộc Vân, tuy rằng trước đây hai người chỉ gặp nhau một lần. Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Ôn Mộc Vân là người bạn mà ba đã sắp xếp cho cậu, cậu không chút do dự nói: “Được, trưa nay được không? Đúng lúc tôi đến nhà trẻ đón cháu tôi.” Buổi tối mấy người Vu Chi đều về ăn cơm, cậu muốn ở nhà.
Vừa thấy đối phương đồng ý nhanh như thế, Ôn Mộc Vân cười ở đầu điện thoại bên kia: “Không thành vấn đề. Là nhà trẻ nào? Tôi đi cùng cậu.”
Nói tên nhà trẻ và con phố, sau khi nói chuyện với Ôn Mộc Vân xong, Lâm Vô Ý gửi tin nhắn cho bốn người đàn ông nào đó. Chuyện về Ôn Mộc Vân và Dung luật sư, cậu đã nói cho bốn người biết. Dù không muốn để cậu đi, nhưng bốn người cũng không phản đối, quan trọng chính là Ôn Mộc Vân sẽ không tạo nên nguy hiểm gì cho Lâm Vô Ý.
Ethan không biết hôm nay ông chú nhỏ đến đón bé, bé nghĩ chắc lại là các chú hoặc daddy đến đón. Khi ông chú nhỏ xuất hiện, Ethan kích động thế nào thì miễn bàn. Bế cháu trai nhỏ, vẫy tay tạm biệt các cô giáo, Lâm Vô Ý cười tủm tỉm nói: “Ethan, hôm nay ông chú nhỏ có quà tặng cho con nha.”
“Là gì thế?” Đối với Ethan mà nói, ông chú nhỏ là món quà lớn nhất của bé.
“Lên xe con sẽ biết. Hôm nay có nhớ ông chú nhỏ không?”
“Có.”
“Ngoan quá!”
Hôn nhẹ cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý ra khỏi cổng nhà trẻ, nhìn thấy Ôn Mộc Vân. Vẫy tay với đối phương, cậu nói với cháu trai nhỏ: “Trưa nay ông chú nhỏ đi ăn cơm cùng bạn, Ethan đi cùng được không?”
“Vâng!” Chỉ cần có thể ở cùng với ông chú nhỏ là được rồi.
“Vô Ý.” Ôn Mộc Vân đi nhanh tới.
Lâm Vô Ý cười nói: “Tôi muốn đưa Ethan đi ăn cơm cùng.”
“À, không thành vấn đề.”
Ôn Mộc Vân mở cửa xe của mình, nói: “Ngồi xe của tôi đi. Ăn xong tôi đưa hai người về.”
“Được.”
Bế cháu trai nhỏ lên xe của Ôn Mộc Vân trước, Lâm Vô Ý lại quay lại xe của Lâm gia lấy quà cho cháu trai nhỏ và túi của cậu.
Lên xe, Lâm Vô Ý đưa quà cho cháu trai nhỏ, rồi mới hỏi người lái xe: “Hôm nay anh không cần đi làm sao?”
“Dạo này không bận, tôi không cần ngồi ở công ty cả ngày. Muốn ăn gì?” Thoạt trông Ôn Mộc Vân vẫn hỏi rất bình thường, chỉ có chính anh mới biết mình kích động và nôn nóng thế nào.
“Cái gì cũng được. Bất quá nếu có thể ăn khoai tây chiên thì thật tốt.” Lâm Vô Ý ai oán bĩu môi. “Khi còn sống ba không cho tôi ăn hamburger khoai tây chiên đâu, ba qua đời mấy người Vu Chi cũng không cho tôi ăn, tôi và Ethan rất đáng thương đó.”
Ôn Mộc Vân rất thích Lâm Vô Ý nói chuyện phiếm tùy hứng như thế với anh, giống như bạn bè quen biết đã lâu vậy. Anh cắn lưỡi, làm mình bình tĩnh lại, cười nói: “Để lần sau đi. Lần đầu tiên tôi mời câu ăn cơm, cũng không thể đưa cậu đi ăn đồ ăn nhanh được.”
“Kỳ thực tôi không để ý đâu.”
“Ha ha, lần sau là được.”
“Cả hamburger nữa.”
“Không thành vấn đề.”
Âm thầm thở ra, hít sâu, thi thoảng Ôn Mộc Vân lại nhìn người ngồi phía sau từ gương chiếu hậu. Đột nhiên, Ethan hét ầm lên một tiếng, bé không thể tin nổi khi thấy món quà vừa bóc ra.
“Ông chú nhỏ! Trứng xanh! Trứng xanh!”
Cười với Ôn Mộc Vân đang giật mình, Lâm Vô Ý sờ đầu cháu trai nhỏ, hỏi: “Thích không?”
“Thích! Cám ơn ông chú nhỏ!”
Ethan ngửa đầu hôn mạnh lên mặt ông chú nhỏ một cái, rồi mới vội vàng tiếp tục bóc quà. Bên trong hộp giấy được bọc kỹ có trứng xanh mà bé ước ao đã lâu, còn có tiểu ác ma chui ra từ trong quả trứng, còn có nhân vật chính “Ethan” của câu chuyện. Tiểu ác ma với các loại cử chỉ và biểu tình tổng cộng có mười con, có cả năm “Ethan” với những bộ quần áo khác nhau, Ethan của hiện thực cao hứng đến nỗi liên tục hét toáng lên.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kích động lẫn vui sướng của cháu trai nhỏ, trên mặt Lâm Vô Ý là nụ cười ôn nhu yêu thương. Trẻ con nên như vậy mới đúng chứ. Có thể làm Ethan vui vẻ như thế, cậu thức đêm để vẽ hay làm gì cũng rất đáng giá.
“Là quà gì vậy?”
Ôn Mộc Vân không nhịn được mà nhìn Lâm Vô Ý nhiều hơn, tò mò hỏi.
“Ethan, con nói cho chú.”
Ethan dùng ngôn ngữ trẻ con của bé nói cho cái chú xa lạ này về món quà ông chú nhỏ tặng bé. Vừa nghe thấy Lâm Vô Ý vẽ tranh kể chuyện cho trẻ con, tim Ôn Mộc Vân đập mạnh. Cerf-volant, Cerf-volant, Cerf-volant…
Di động vang lên, Lâm Vô Ý lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy một dãy số xa lạ, cậu do dự không biết có nên nhận hay không. Nhưng đối phương rất kiên trì, lại đang ở trong xe Ôn Mộc Vân, Lâm Vô Ý vẫn nhận máy.
“Hello?”
“Chú nhỏ, là tôi, Bội Bội.”
Nụ cười trên mặt Lâm Vô Ý cứng lại, lén nhìn cháu trai nhỏ đang đắm mình trong những món quà, cậu hạ giọng: “A, uhm, tôi mới đón Ethan từ nhà trẻ về.”
Ethan có phản ứng rất lớn đối với mummy, lo lắng cho tâm tình của cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý không nói ra tên của Bội Bội.
Đối phương trầm mặc một lát, đột nhiên nức nở nói: “Chú nhỏ, tôi muốn gặp Ethan. Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi… Tôi biết Vu Chi sẽ không phục hôn cùng tôi, nhưng tôi, muốn làm mẹ, muốn làm một người mẹ thực sự, nhưng Ethan không muốn gặp tôi, tôi rất thống khổ.”
Lâm Vô Ý theo bản năng ôm chặt cháu trai nhỏ, không biết nói gì mới tốt.
“Chú nhỏ, tôi biết mọi người không yên tâm về tôi. Chú có thể đưa Ethan đến, cho tôi gặp nó không? Nửa giờ cũng được. Tôi thề tôi không làm gì hết, tôi chỉ là, muốn đưa quần áo và đồ chơi cho nó… Vu Chi nói, nếu tôi lại đi gặp Ethan, anh ta sẽ phá hủy cả Quách gia. Chú nhỏ, tôi van cầu chú, van cầu chú.”
“Bội Bội.” Lâm Vô Ý không thể không gọi tên Quách Bội Bội. Cậu vừa gọi xong, Ethan liền ngẩng đầu lên, trên mặt không còn một chút vui sướng. Trong mắt Ôn Mộc Vân hiện lên vẻ nghiêm túc, dựng thẳng tai lên.
Hôn đỉnh đầu cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý nói: “Bội Bội, bây giờ tôi đưa Ethan đi ăn cơm, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp được không? Cô muốn làm một người mẹ tốt, tôi tin Ethan sẽ chấp nhận.”
“Chú nhỏ, tôi biết đều là lỗi do tôi. Tôi đã bị ba đuổi ra khỏi nhà, hiện tại tôi chỉ có Ethan, chú cho tôi gặp nó được không?”
Quách Bội Bội nói hơi to, Ethan nghe thấy. Bé lập tức kêu to: “Ông chú nhỏ! Con muốn về nhà! Con muốn về nhà!”
Vội vàng ôm cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý nói nhanh vào điện thoại: “Bội Bội, lát nữa tôi gọi điện thoại cho cô.”
“Con muốn về nhà! Con muốn về nhà!”
Lâm Vô Ý cúp điện thoại, Ethan ôm chặt ông chú nhỏ ra sức lắc đầu: “Con không đi! Con muốn về nhà!”
“Được được, không đi không đi, bảo bối không sợ. Con không muốn đi ông chú nhỏ sẽ không ép con.” Dùng những cái hôn và vuốt ve để trấn an cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý thở dài trong lòng, thế này phải làm sao đây?
“Vô Ý, điện thoại của Quách Bội Bội?”
Lâm Vô Ý cười khổ nhìn vào gương chiếu hậu, sờ Ethan, cậu nói sang chuyện khác: “Lát nữa đưa tôi và Ethan đi ăn kem đi, vị dâu tây đó.”
“… Được.”
Di động có tin nhắn được gửi đến, Lâm Vô Ý lại ấn đầu cháu trai nhỏ vào ngực mình, không để bé nhìn thấy. Tin nhắn do Quách Bội Bội gửi tới ____ Chú nhỏ, xin lỗi, tôi lại dọa Ethan. Vậy chú, có thể giúp tôi đưa quà cho Ethan mà tôi đã mua không? Tôi sẽ cố gắng, làm một người mẹ tốt.
Mím môi, Lâm Vô Ý trả lời ____ Cô đang ở đâu? Ăn xong tôi đi lấy.
Quách Bội Bội gửi địa chỉ đến. Lâm Vô Ý vỗ đứa trẻ trong lòng, ngẫm nghĩ, vẫn quyết định không nói chuyện này cho Vu Chi.
__Hết chương 102__
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...