Lâm Vô Ý và Lâm Vu Chu đi đến. Lên tiếng chào hỏi mấy người với nhau, hai người đều tự tim chỗ trống ngồi xuống. Lâm Vô Ý mang vẻ mặt tò mò hỏi: “Vu Chi, Bội Bội về rồi à? Hình như tôi thấy cô ấy.”
Lâm Vu Chu nói tiếp: “Người vừa đi từ trên lầu xuống là chị dâu.”
“À, khó trách tôi thấy hơi quen mắt. Bộ dáng Ethan rất giống Bội Bội.”
Lâm Vu Chi chăm chú nhìn Lâm Vô Ý, Lâm Chiếu Trinh hừ một tiếng không rõ ý tứ, vẻ mặt Lâm Bàng Lệ Vân có chút không nhịn được nói: “À, rạng sáng nay nó về. Nó có chào hỏi em không?”
Lâm Vô Ý nói: “Cô ấy không thấy em. Em không dám khẳng định có phải cô ấy không, cũng không thể không biết ngượng mà đi chào hỏi, sợ quá đường đột. Café vừa được pha xong, em thấy Bội Bội vào nhà bếp, chắc là đi uống café.” Sau đó cậu hỏi mấy người trẻ tuổi: “Các cậu muốn uống café không? Tôi đi lấy.”
“Tôi vẫn còn.” Lâm Vu Hồng nâng chén của mình lên.
“Cháu muốn. Làm phiền cậu nhỏ.” Thẩm Tiếu Vi giơ chén lên. Lâm Vô Ý đứng dậy nhận chén, lại nhìn sang Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chi uống một hơi hết sạch café còn lại trong chén, đưa cho cậu, trầm giọng nói một câu “Cám ơn.”. Lâm Vu Chu lắc đầu: “Tôi vừa uống xong, tạm thời chưa uống.”
Lâm Vô Ý đi ra ngoài, lúc ra tới cửa, cậu dừng lại. Quay đầu nói: “Thật ra nên uống ít café thôi. Lần sau thử uống trà xem sao.”
Mấy người trẻ tuổi gật đầu, Lâm Vô Ý đi ra ngoài. Thẩm Như Vi le lưỡi, Thẩm Tiếu Vi muốn thay đổi không khí: “Anh họ, lần tới thử trà xem sao?”
“Được.” Lâm Vu Hồng nhắm hờ mắt nghỉ ngơi, tiếp lời.
Bất quá sự cố gắng của Thẩm Tiếu Vi không mang lại hiệu quả lớn, kế tiếp trong phòng khách lại im lặng. Trầm mặc ngồi khoảng năm phút đồng hồ, một người trở lại, mỗi tay cầm một ly café. Lâm Vu Chi và Thẩm Tiếu Vi đồng thời vươn tay, Lâm Vô Ý giao café cho hai người, rồi mới ngồi xuống chỗ vừa nãy. Ngay sau đó, tiếng giày cao gót vang lên từ xa, Lâm Vô Ý nhìn ra cửa.
Một người phụ nữ rất xa lạ với Lâm Vô Ý đi đến. Lâm Chiếu Trinh nhất thời đen mặt, không hề vui vẻ mà liếc đối phương một cái rồi quay mặt đi. Người phụ nữ không lạnh không nhạt mà chào hỏi mọi người một vòng, đi về phía Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chi đứng lên, Lâm Vô Ý cũng đứng dậy theo. Người phụ nữ dừng lại, Lâm Vu Chi mang vẻ mặt không chút thay đổi giới thiệu: “Vô Ý, đây là Bội Bội. Bội Bội, đây là chú nhỏ.”
Quách Bội Bội mặc quần lụa mỏng màu đen, mang những đồ trang sức trang nhã, mái tóc cuộn sóng, cô có chút không hiểu lời giới thiệu của Lâm Vu Chi. Anh gọi thẳng tên người này, rồi bảo cô gọi là chú nhỏ? Lâm Vô Ý chủ động lên tiếng: “Gọi tôi là Vô Ý là được rồi.”
Lâm Vu Chi nhìn Quách Bội Bội, hai tròng mắt đen sẫm mang vẻ nghiêm khắc. Quách Bội Bội tránh ánh mắt anh, vươn tay với Lâm Vô Ý: “Chú nhỏ.” Vẫn gọi như vậy.
Lâm Vô Ý bắt tay với cô, cũng buông ra rất nhanh. Quách Bội Bội nói tiếp: “Em đi xem Ethan.” Rồi mới bước đi, màn lên sân khấu giới thiệu còn chưa đến một phút đồng hồ. Lâm Chiếu Trinh giận lắm rồi, người phụ nữ này đúng là không để Lâm gia vào mắt!
“Chị, em muốn sửa lại ảnh chụp của ba một chút, chị có thể giúp em không? Em không biết để ở đâu.” Lâm Vô Ý tha thiết nhìn chị mình. Vừa thấy ánh mắt cậu, lửa giận trong Lâm Chiếu Trinh nháy mắt liền giảm đi hơn nửa, đứng dậy nói: “Được.”
Lâm Vô Ý tiến đến ôm cánh tay chị gái, đi cùng chị. Hai người vừa rời khỏi, Thẩm Như Vi liền đứng dậy bỏ chạy. Lâm Hàn Thiến uống một ngụm trà, cảm khái một câu: “Đúng là Vô Ý thay đổi rất nhiều, cũng hiểu chuyện hơn xưa. Trước kia cũng không biết thằng bé này có tâm đến vậy.”
Lâm Chiếu Vũ lên tiếng: “Vu Chi, con cũng đừng trách cô con, cô chỉ đau lòng cho con thôi. Còn chuyện của con và Bội Bội, chú và ba con có thái độ giống nhau, tùy hai đứa. Con chỉ cần biết mình nên làm gì là được rồi. Chẳng qua phải nhớ rõ, đừng làm tổn thương Ethan.”
“Vâng.” Lâm Vu Chi thản nhiên trả lời.
Lúc này Lâm Chiếu Đông mới nói, cũng không phải là chuyện con dâu ông, mà là: “Ngày mai đưa tang ông nội. Vu Chi, con là trưởng tôn, phải mang di ảnh cho ông nội. Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi, ba đứa phải trông chừng Vô Ý, bác lo ngày mai nó sẽ…”
“Bọn con sẽ chú ý.” Lâm Vu Hồng đáp lại. Lâm Chiếu Đông gật đầu, tin tưởng mấy đứa trẻ sẽ làm tốt, nói tiếp: “Đừng để truyền thông chú ý đến Vô Ý. Đừng để lão nhân gia đi mà không an lòng.”
Bốn người nghiêm túc gật đầu. Lâm Chiếu Đông phất tay, bốn người đứng dậy rời đi. Đợi mấy tiểu bối đi rồi, Lâm Chiếu Đông mới nói: “Hàn Thiến, em có cơ hội thì giúp anh cả khuyên nhủ Chiếu Trinh. Chuyện của Vu Chi và Bội Bội chúng ta không quản được. Chúng nó muốn ly hôn hay muốn tiếp tục đều là chuyện của hai đứa. Anh sẽ không vì quan hệ của Quách gia và Lâm gia mà ngăn cản Vu Chi ly hôn với Bội Bội, nhưng cũng sẽ không vì không vừa mắt mà ép Vu Chi. Bội Bội không coi mình là con dâu Lâm gia, chúng ta cứ coi nó là mẹ Ethan là đủ rồi. Không cần vì một người không hiểu chuyện mà để Lâm gia không vui.”
“Em sẽ cố.”
…
Lâm Vô Ý kéo mẹ và chị cùng nhau sửa sang lại ảnh chụp của ba trong thư phòng. Bất quá sửa sang được vài cái Lâm Vô Ý đã bị chị “đuổi đi”. Cứ nhìn ảnh chụp của ba, Lâm Vô Ý liền không thể khống chế được nước mắt của mình, Lâm Chiếu Trinh cũng không muốn em trai thấy cảnh thương tình. Bất quá, bị chị đuổi đi xong, cậu còn chưa kịp một mình liếm láp vết thương lòng dã bị cháu ngoại Thẩm Như Vi kéo đi. Thẩm Như Vi được anh trai bày mưu tính kế cho liền kéo cậu nhỏ đến nhà bếp, trên bàn cơm trong nhà bếp có một bát mỳ vằn thắn mới múc từ nồi ra. Đối mặt với cháu gái ngoại đang nhõng nhẽo cũng như kiên quyết, cũng biết đối phương có ý tốt, Lâm Vô Ý ngồi xuống ghế, vừa ăn vừa thấy cảm động.
Có hai người đứng ở cửa phòng bếp nhỏ giọng nói chuyện với nhau, khi không cũng nhìn vào nhà bếp vài lần. Lúc này một người đi tới, một người trong số đó lập tức ra hiệu cho đối phương, để cho anh đừng lên tiếng. Đối phương hơi nghiêm túc đi đến gần, nhìn thoáng vào nhà bếp, nhỏ giọng hỏi: “Mấy người trốn ở đây làm gì?”
Thẩm Tiếu Vi chỉ chỉ vào nhà bếp, nói: “Em để Như Vi khuyên cậu nhỏ ăn mỳ vằn thắn, cậu ấy không ăn cái gì đó thì không thể trụ được. Quả nhiên để Như Vi ra tay là đúng, cậu nhỏ khó có thể cự tuyệt khi Như Vi làm nũng.”
Lâm Vu Chi lại liếc vào trong một cái, bảo hai người đi cùng anh. Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu đang mỗi người cầm một ly café để nâng cao tinh thần đều hơi ngạc nhiên mà đi thao Lâm Vu Chi đến một góc không người.
Lâm Vu Chi hỏi Lâm Vu Chu: “Vừa rồi Vô Ý ở ngoài phòng khách nhỏ nghe được bao nhiêu?”
Lâm Vu Chu chỉ sửng sốt một giây liền hiểu được ý của anh họ cả, anh trả lời chi tiết: “Em không biết. Em ra khỏi toilet thì thấy cậu ấy đứng ngoài cửa phòng khách cầm điện thoại, em liền đi qua. Đúng lúc đó chị dâu đi từ trên lầu xuống, Vô Ý liền hỏi em ngủ thế nào. Chắc là cố ý nhắc nhở mấy người?”
Cho dù lúc đó không có mặt, nhưng mọi chuyện thế nào Lâm Vu Chu đều biết được từ Thẩm Tiếu Vi. Biểu tình Lâm Vu Chi hơi trầm xuống, xoay người rời đi. Anh là người lớn tuổi nhất trong mấy người cùng lứa, cũng là người có uy tín nhất, nên Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cũng không dám khuyên bảo gì. Bất quá, hai người đều hơi buồn bực, sao anh họ cả lại tức giận vậy? Người kia không thể nào không biết chuyện giữa anh và chị dâu.
“Không có việc gì chứ?” Thẩm Tiếu Vi hơi lo lắng.
Lâm Vu Chu nói: “Có thể có việc gì, cùng lắm là ly hôn. Anh thấy anh họ cả và chị dâu hiện tại cũng không khác ly hôn là bao.”
Thẩm Tiếu Vi gật đầu, cũng phải.
Lâm Vu Chi đi tới cửa chợt nghe thấy tiếng Lâm Vô Ý xin tha với Thẩm Như Vi: “Như Vi, cậu thực sự ăn không nổi nữa, canh gà thì miễn đi.”
“Đêm nay phải giữ đêm. Cháu nghe mẹ nói còn phải quỳ lạy linh cữu nữa. Cậu nhỏ, cậu ăn nhiều một chút thì đến tối mới có sức. Ngày mai cũng phải vất vả cả ngày. Sắc mặt cậu thật sự không tốt, cháu sợ cậu không chịu nổi.”
“Sẽ không đâu.” Thanh âm Lâm Vô Ý thấp hơn vài phần, lộ vẻ đau thương. “Cậu sẽ không để ông ngoại cháu lo lắng cho cậu đâu. Nếu đói bụng, cậu sẽ tự mình uống. Cậu thực sự ăn không vào nữa, không tin cháu sờ thử xem.” Lâm Vô Ý đã nắm tay cháu gái ngoại đặt lên phần bụng mình. Dạ dày dưới bàn tay nổi hẳn lên, Thẩm Như Vi gật gât đầu: “Vậy cháu không ép cậu nữa.”
Buông tay, Lâm Vô Ý đứng lên: “Chúng ta ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Vừa ngẩng đầu, Lâm Vô Ý ngây ngẩn cả người, Thẩm Như Vi kinh ngạc gọi: “Anh họ cả.”
Lâm Vu Chi đi đến, hỏi: “Vô Ý, muốn đến khách sạn gặp bạn cậu không?”
Vừa nghe thấy anh họ cả tìm cậu nhỏ có việc, Thẩm Như Vi rất hiểu chuyện mà rời đi trước. Lâm Vô Ý lắc đầu: “Không được. Ngày mai mấy người Joseph…” Dừng một chút, hốc mắt cậu đã phiếm hồng, cúi đầu nói: “Ngày mai mấy người Joseph đến viếng ba xong sẽ về Pháp luôn. Tôi không muốn làm phóng viên chú ý.”
Lâm Vu Chi đến cạnh Lâm Vô Ý, bỏ ghế ra ngồi: “Có café không?”
Lâm Vô Ý áp chế đau lòng, đi rót café, ngoài miệng nói: “Mấy người các cậu uống nhiều lắm rồi. Hôm nay không có nhiều khách, nên về phòng ngủ bù đi. Muốn thêm sữa hay đường không?”
“Một chút thôi, đừng ngọt quá.”
Lâm Vu Chi nhìn Lâm Vô Ý rót café cho anh, cho thêm sữa và nửa non túi đường nhỏ. Nhận ly từ tay đối phương, Lâm Vu Chi có chút mệt mỏi xoa bóp vùng ấn đường.
“Đi ngủ một lát đi.”
Lâm Vu Chi nhướng mắt: “Trông cậu giống người cần nghỉ ngơi hơn tôi.”
Lâm Vô Ý nhếch miệng: “Hôm qua tôi ngủ rất ngon.” Còn mang chút chỉ trích, đến tận giờ đầu cậu mới không váng nữa.
“Sự thật chứng minh chúng tôi làm rất đúng.” Nâng chén với Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi uống café.
“Vô Ý, có café không? Cho tôi một ly đi.” Lâm Vu Hồng mang vẻ mặt khó chịu đi đến, bên ngoài có tiếng khóc của hai đứa trẻ.
“Sao vậy? Ryan và Andrew đang khóc à?” Ánh mắt Lâm Vô Ý nhìn ra bên ngoài, chân thì đi tới chỗ pha café.
“Không cần đường không cần sữa.”
Lâm Vu Hồng ngồi xuống cạnh Lâm Vu Chi, trong nhà chỉ có hai cậu bé kia mới khóc như vậy.
“Vậy không phải đắng lắm sao?” Lâm Vô Ý mang café đến cho một người.
“Hợp với tôi nhất.” Hiển nhiên là Lâm Vu Hồng bị tiếng khóc của con trai làm cho buồn bực.
Lâm Vô Ý rất nhanh đã pha xong café cho Lâm Vu Hồng, đặt ở trước mặt anh liền đi ra ngoài. Lâm Vu Chi nhướng mắt: “Chuyện gì vậy?”
“Ai biết. Trẻ con luôn không thể giải thích theo lẽ thường.” Lâm Vu Hồng uống một hơi hết nửa ly café. Bình thường anh đều giao hai con trai cho mẹ và bảo mẫu. Anh không phải loại đàn ông biết chăm sóc trẻ con, cũng sẽ không làm như vậy.
Một ly café còn chưa uống xong, tiếng khóc của trẻ con đã đến gần. Lâm Vu Hồng liếc mắt, Lâm Vu Chi và anh cùng nhìn ra cửa. Một người ôm một tiểu bảo bảo đang khóc thương tâm đi vào nhà bếp, lại còn vừa đi vừa dỗ.
“Không khóc không khóc. Andrew không khóc.” Dưới bốn ánh nhìn chăm chú sâu sắc có hơi quỷ dị, Lâm Vô Ý dỗ đứa trẻ đang cuộn tròn trong lòng, giải thích một câu: “Mẹ tôi đang dỗ Ryan, mẹ nói phải tách hai đứa trẻ ra mới dễ dỗ. Tôi mang Andrew đến đây. Ngoan nào, không khóc không khóc.”
Cứ dỗ như vậy khoảng mười phút, đứa trẻ cũng mặc đồ tang dần dần ngừng khóc dưới sự dỗ dành của Lâm Vô Ý, nhưng vẫn còn thút thít. Lâm Vô Ý để đứa trẻ nằm trên khuỷu tay mình, tiếp tục đung đưa. Đi đi lại lại đến khi hai tên đàn ông đang ngồi kia sắp hôn mê, Lâm Vô Ý mới không đi nữa.
“Mọi người đều ở đây à.” Thẩm Tiếu Vi đi đến.
“Suỵt~~~”
Anh lập tức im miệng. Nhìn em bé trong ngực sắp ngủ, Lâm Vô Ý tiếp tục vỗ nhẹ, rồi mới nhỏ giọng nói: “Andrew buồn ngủ, đừng nói chuyện.”
Thẩm Tiếu Vi mím chặt môi đi đến phía bàn ngồi xuống, Lâm Vu Chu đi vào cùng anh cũng ngồi xuống. Hai người có chút quỷ dị nhìn người đang dỗ em bé.
Andrew ngủ rồi, Lâm Vô Ý thở hắt ra: “Thành công.” Rồi mới ôm đứa bé đi ra ngoài.
Quay đầu nhìn cậu rời đi, đến lúc không thấy người đâu, Thẩm Tiếu Vi mới quay lại: “Tình huống gì vậy?”
“Tình huống mà em thấy.” Lâm Vu Hồng lạnh nhạt nói một câu, đứng dậy rót café.
“Lợi hại.” Lâm Vu Chu tán thưởng. Trẻ con là ác ma, người có thể dỗ để ác ma không khóc thật đáng ca ngợi.
Rất nhanh, Lâm Vô Ý đã trở lại. Sau đó nói với Lâm Vu Hồng: “Ryan và Andrew đều ngủ rồi. Trong nhà có nhiều người, chúng có chút không thoải mái. Ethan đang ngủ trưa còn chưa dậy, Bội Bội liền trông cả ba đứa.”
Nhướng mi, dường như có chút kinh ngạc khi chị dâu lại trông con giúp mình, Lâm Vu Hồng lại quay sang hỏi chuyện khác: “Cậu rất có kinh nghiệm?”
Lâm Vô Ý nói: “Tôi thấy Susan dỗ Wary như vậy đấy. Susan là hàng xóm của tôi ở Provence. Quán café tôi mở là do chị ấy quản lý giúp tôi.”
“Cậu nhỏ, trông cậu một chút cũng không giống như lần đầu tiên làm.” Thẩm Tiếu Vi rất ngạc nhiên. Có thể nói, hết thảy của người này cho đến giờ luôn làm anh ngạc nhiên.
Lâm Vô Ý nói với chút nhớ nhung: “Những lúc Daphne ồn ào hay không vui, tôi đều dỗ con bé như thế.”
Daphne?
“Là ai?”
“Con gái tôi.”
Câu trả lời của Lâm Vô Ý làm cho sắc mặt bốn người kia thay đổi nhanh chóng. Cậu lấy điện thoại di động tìm ra ảnh chụp của Daphne, giơ lên: “Năm nay Daphne bốn tuổi, là một tiểu mỹ nhân đó.”
“Á, à, nhìn ra được, rất đẹp.” Thẩm Tiếu Vi âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
“Con gái cậu?” Hiển nhiên Lâm Vu Hồng không thể chấp nhận hành vi coi sủng vật thành con cái.
Lâm Vô Ý gật đầu: “Tôi là ba con bé.” Tiếp đó, cậu lại thương cảm. “Ba thích Daphne lắm, Daphne cũng rất thích rúc ở chân ba rồi ngủ, nhưng hiện tại…”
Lâm Vu Chi an ủi đặt tay lên vai Lâm Vô Ý, nói sang chuyện khác: “Cậu từng mang nó về Hongkong?”
“Ừ. Về ba lần rồi. Nhưng đường đi dài quá, con bé không chịu nổi, ba cũng không muốn để con bé chịu khổ.” Lâm Vô Ý tiếp tục tìm ảnh, đều là các loại hình ảnh của Daphne, cậu chỉ muốn gặp nó ngay. Tiếp tục lướt qua màn hình, ngón tay Lâm Vô Ý dừng một chút, theo bản năng định rời đi, nhưng lại bị một người nhanh trước một bước đoạt lấy điện thoại.
“Vu Hồng.”
“Có cái gì không thể nhìn được?” Lâm Vu Hồng “tốt bụng” hỏi.
“Cũng không phải…” Lâm Vô Ý liếm liếm môi, cũng chẳng có ảnh chụp nào không thể nhìn được, chỉ là hơi ngượng chút thôi.
Lâm Vu Hồng coi câu trả lời của đối phương chính là đồng ý, tay cầm điện thoại di động, nhìn vào ảnh chụp mà vừa nãy Lâm Vô Ý muốn rời đi. Trong tấm ảnh chụp, Lâm Vô Ý nằm nghiêng trên giường, ôm Daphne trong lòng, tự chụp hình mình. Chắc là vừa mới ngủ dậy, ánh mắt có chút mông lung, đầu tóc hỗn độn, hai mắt cong cong, thanh thuần sạch sẽ như một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi.
“Đây là chụp lúc nào?”
Lâm Vô Ý rất muốn vươn tay ra lấy lại, nói quanh co: “Trước khi trở về.” Nghĩ đến ba, cậu lại thấy khổ sở.
Lâm Vu Hồng lướt sang ảnh tiếp theo, vẫn là đang ôm Daphne trên giường, Tiếp tục lướt đến ảnh kế, Lâm Vô Ý hôn đầu Daphne; ảnh tiếp nữa là cậu nháy mắt với màn hình; ảnh tiếp là Lâm Vô Ý đang đánh răng, chụp ảnh đối diện với cái gương. Tóc tai lộn xộn, trên người là áo chữ T rộng thùng thình, phần người bên dưới bị bồn rửa mặt che khuất. Tiếp đó là hình một chiếc chảo, bên trong là một quả trứng ốp lết, hai miếng thịt bacon. Rồi mới đến bữa sáng trên bàn, trong đĩa có hai miếng cà chua, hai miếng cà rốt, một ly nước trái cây. Kế đó là ảnh Lâm Vô Ý tự chụp. Cậu đi ra ngoài. Nụ cười trên mặt dường như là dành cho người bên kia màn hình, khiến cho toàn thân cậu tỏa ánh hào quang rực rỡ.
Nhìn từng ảnh chụp, hốc mắt Lâm Vô Ý dần phiếm hồng, trong hơi thở lại hiện ra bi thương: “Đây, đều là cho, cho ba… Để ba biết, tôi có thể tự chăm sóc cho mình, để ba yên tâm khi tôi ở Pháp một mình… Nhưng mà, bây giờ ba không nhìn được… không thể nhìn được…”
Lâm Vu Hồng thoát khỏi phần xem ảnh trong điện thoại. Ngay sau đó anh liền nhìn thấy ảnh nền của di động là ảnh chụp ấm áp khi Lâm Vô Ý và ông nội dựa sát vào nhau, nụ cười tươi của ông nội thế này trong trí nhớ của Lâm Vu Hồng là cho tới giờ cũng chưa từng có với vẻ hạnh phúc khi ở cạnh con trai thương yêu. Lâm Vu Hồng đặt điện thoại di động vào tay Lâm Vô Ý: “Bây giờ ông cũng có thể nhìn thấy. Sau này cậu càng phải cho ông biết, cậu sống rất tốt, cậu sẽ tự chăm sóc cho mình, không để ông lo lắng.”
“Ô… Tôi nhớ ba… Tôi nhớ ba…” Thẩm Tiếu Vi đi đóng cửa nhà bếp. Hai tay Lâm Vô Ý che mặt, không khống chế được nỗi bi thương luôn dồn nén trong lòng. “Tôi nhớ ba, tôi nhớ… ba lắm… Rõ ràng ngày sinh nhật tôi, ba còn cùng tôi thổi nến sinh nhật ở Skype… Nhưng chớp mắt, ba đi rồi, đi rồi…”
Lâm Vu Hồng nhẹ nhàng đặt tay lên đôi vai run rẩy của Lâm Vô Ý, an ủi.
“Tôi nhớ ba… Tôi nhớ… ba lắm…”
“Ông sẽ biết.”
Lâm Vu Chi uống sạch chỗ café còn lại đã nguội lạnh trong ly, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi nhìn người đang khóc nức nở trong lòng Lâm Vu Hồng, cảm thấy thật khó chịu. Người này phải cần một khoàng thời gian rất dài mới có thể đi ra khỏi nỗi bi thương vì ông nội/ ông ngoại qua đời. Họ, có thể làm được gì cho cậu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...