Diệp Chanh, cùng anh về đến biệt thự.
Trong lòng còn đang nghĩ đến chuyện QM đúng thật đã phát hiện thân phận của mình.
cô tự nhiên là không mảy may dám nhắc đến QM trước mặt Mộ Dạ Lê, bởi vì, rốt cuộc thì QM là người như vậy, cũng không phải là người bình thường có thể quen biết, trước hết nhà họ Diệp chắc chắn là không có thể quen được.
Diệp Chanh trước giờ cũng chỉ là môt đứa bé nông dã, sao có thể quen biết với QM?
Mà QM là ai, chắc cũng không biết được.
cô không muốn bây giờ mọi người biết cô là hàng giả, lỡ như phát hiện cô xuyên qua, thật sự sẽ mang cô đi làm thí nghiệm.
trên wechat cô đã thêm QM, nhưng anh ta một câu cũng không nói.
Người này, tuy gặp qua vài lần, chính là anh ta vẫn luôn muốn lôi kéo cô gia nhập tổ chức của mình, người khác có lẽ sẽ rất sợ anh, nhưng mà Diệp Chanh không sợ trời, không sợ đất thành thói, nóichuyện với anh ta cũng không có chừng mực, mà may là anh ta đối với cô có mấy phần thường thức, cho nên cũng không có tức giận.
Diệp Chanh nhìn nhìn, quả nhiên là tài khoản mới đăng ký, cũng không để ý đến anh ta nữa, chỉ là sẽnói chuyện này với Cung Dã.
Cung Dã nói thẳng “anh nói này, người như anh ta, tâm tư cẩn trọng, khẳng định là đã phát hiện điều gì đó, bất quá anh cảm thấy anh ta cũng sẽ không nói cho người khác biết.”
“Diệp Chanh nói “Nếu, người khác biết thân thế của em, anh nói….”
Loại chuyện quái dị này, có thể làm người ta cảm thấy đáng sợ hay không?
“Cái khác không biết, các nước khác sẽ bắt em đi làm nghiên cứu, đặc biệt là nhiều nước có tổ chức thần bí, trong đó có phòng thí nghiệm, em biết rồi đó….”
Đúng, cô hiểu điều đó, khi ở tổ chức, tiếp xúc hơn một cái phòng thí nghiệm.
cô mới không cần bị xem là giống loài thần bí đem đi nghiên cứu đâu!
……….
Mộ Dạ Lê cầm tư liệu của Diệp Chanh.
Chuyện từ nhỏ đến lớn, đều có trên đây, nhưng mà đúng thật là không có điểm nào để nghi ngờ.
Ánh mắt Mộ Dạ Lê chợt lóe, sâu kín nhìn ra bên ngoài.
Tư liệu cũng có thể làm giả.
cô nhất định là đang giấu diếm điều gì đó, không thể cho ai biết, cho nên mới có thể dọn dẹp sạch sẽđến như vậy.
Mộ Dạ Lê cảm thấy, nhà họ Diệp coi cô như đứa bé thôn quê thô lỗ, thật sự nhà họ Diệp quá mức hẹp hòi, không biết tự lượng sức mình.
Bọn họ cũng không biết, con gái của mình, lại kinh người đến như thế.
“Nghe nói, mẹ cô ấy còn ở nông thôn.” Mộ Dạ Lê nói.
Mộ Bát gật đầu “Đúng vậy, tiên sinh.”
“đi điều tra một chút.”
“Dạ”
Mẹ ruột Diệp Chanh năm đó, cắt cổ tay tự sát, đổi lấy tương lai cho Diệp Chanh vào nhà họ Diệp, đến nay vẫn ở lại vùng nông thôn, chuyện này rất nhiều người biết.
……
Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Chanh còn ở đó chơi di động, nói với cô “anh đem chuyện của Lâm Vũ Oánh nói cho nhà họ Lâm rồi.”
Diệp Chanh quay đầu đến “Cái gì?”
Lâm Vũ Oánh nhất định là không muốn Lâm Tư Khuynh biết đến chuyện này đi.
Diệp Chanh tuy rằng chưa từng hỏi qua, nhưng trong lòng luôn có cảm giác này.
“Chính là…”
“Chuyện này vượt qua mức độ em có thể quản rồi, cô ấy cho cùng vẫn là đại tiểu thư nhà họ Lâm, người nhà họ có quyền biết chuyện này.”
Diệp Chanh gật đầu, cảm thấy anh nói không sai.
Mộ Dạ Lê dựa vào đó, đôi mắt sáng rực nhìn Diệp Chanh “Thân thủ của em không tệ, anh nhớ khôngrõ, nhà họ Diệp đã dạy em những thứ này…”
“……”
Đôi mắt Diệp Chanh chợt lóe.
“Cái đó, bọn họ không hiểu về em, em học phòng thân một chút.”
“À, học ở đâu?”
thật là đậu móa.
Diệp Chanh nói thầm không xong tồi, còn đang suy nghĩ nói dối kiểu nào, liền thấy khuôn mặt khôngchút nhiệt độ của Mộ Dạ Lê đến gần, tuy rằng cũng không có hùng hổ dọa người, chỉ là…chỉ là làm người ta có cảm giác không thể mở miệng nói được.
cô không thể nào nói được, mình là xuyên qua đây đi.
Trong tình thế cấp bách, cô liền nhìn thấy thân thể của anh đến gần….
Trực tiếp mang chính mình dâng lên….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...