Quả nhiên.
Mộ Dạ Lê liếc mắt là nhìn thấy được người đi theo là ai.
“SHIT, cô ấy vậy mà….”
Sao lại trốn nhà chạy đến đây, đã nói nguy hiểm đừng đến rồi mà.
Mộ Dạ Lê đẩy người ra, trực tiếp kéo cửa rời khỏi xe, đi ra ngoài.
“Ai, tiên sinh…”
Mộ Bát với Imie mắt với mắt nhìn nhau.
Phu nhân là năng lượng nha….
….
Mộ Thất rất nhanh đã thâm nhập đến bên trong.
Nhung mà lúc này, cậu gọi cả nửa ngày “BOSS, bây giờ nên làm gì?”
Bên trong tai nghe không có âm thanh.
Cậu nhất thời thấy kì quái, cúi đầu liền thấy….
Có người cắt đứt tín hiệu ở đây, vậy mà cậu lại không chú ý đến.
“Sao, có lầm không đây.”
Mộ Thất thật là buồn bực.
Diệp Chanh ở phía trong, lặng lẽ cười trộm, trong lòng nghĩ, lúc nãy gã đàn ông kia bị cậu đánh xỉu, trước đó đã ấn tín hiệu báo nguy rồi, bởi vậy mới phát hiện được có người xông vào đây, mới làm nhiễu cắt tín hiệu, vậy mà Mộ Thất lại không phát hiện ra.
Lúc này……
Mộ Thất nhìn thấy vài người lao đến, liền cười lạnh.
“Phát hiện ra tao rồi à?”
Mấy người đó nhìn Mộ Thất, hung ác nói “Mộ gia? Đáng tiếc chỉ có mình mày.”
“Mình tao, cũng đủ dọn dẹp tụi mày rồi.” Mộ Thất quét qua mấy người nọ, lau cái mũi nói.
“Ha, con bé kia vậy mà có quen biết người Mộ gia, tao nói, QM sao lại muốn chúng ta cẩn thận như vậy chứ.”
Mộ Thất nói “cô gái kia đâu?”
“Muốn biết? Sau khi mày chết, tụi tao sẽ đốt vàng mã nói cho mày biết.”
nói rồi, tên tóc vàng dẫn đầu trực tiếp ra tay.
Cũng may, trong nháy mắt Mộ Thất cảm giác được, đưa tay chặn người, liền một cái đem người quật ngã.
Tóc vàng bị quăng ngã đau cả eo, lại bật dậy trong nháy mắt, thiết kỵ quân có bao nhiêu lợi hại, gã biết, cũng không nghĩ một mình xông lên.
“Tất cả lên cho tao.”
Mộ Thất cho dù lợi hại, nhưng dù sao cũng nhiều người, có chút làm cậu hoa cả mắt, bởi vậy có chút mệt mỏi, ít nhiều có chút chật vật.
Nhưng mà Mộ Thất vẫn là Mộ Thất, vài tên này, đều đã nằm thành một đống.
Tóc vàng đứng phía sau, hừ một cái, chậm rãi đưa súng lên.
Có lợi hại, cũng không phải là tường đồng vách sắt đâu nhỉ?
Gã cười lạnh, ngón tay chuẩn bị bóp cò….
Lúc này….
“Mộ Thất, tôi cứu cậu một mạng, cậu nhớ phải trả cho tôi đó….”
một giọng nữ lạnh lùng như băng rơi làm người ta thấy rùng mình từ phía sau vang lên.
Gã đàn ông vừa quay đầu lại.
Diệp Chanh đã đưa tay đến, súng đã nằm trong tay cô, thời điểm súng cướp cò, một đám người nhanh chóng nằm xuống đất, tuy là như thế, đạn lạc vẫn làm hai người gục xuống.
Sau đó, Diệp Chanh dùng một chân đá văng tên tóc vàng, khi đứng trước mặt Mộ Thất, Mộ Thất hoàn toàn là sùng bái giống như gặp được thần tượng của mình.
“Phu nhân, cô…”
Diệp Chanh nhìn cậu “Ngốc, bị người ta đi theo cả đoạn đường, bây giờ mới nhìn thấy.”
Mộ Thất thiếu chút nữa là chấp hai tay sùng bái cô “Nếu là phu nhân, tôi không nhìn ra được, đó là chuyện bình thường.”
Ai bảo phu nhân quá lợi hại đi chứ.
Lúc này, người phía trước không thể tin được nhìn Diệp Chanh.
cô gái này từ đâu đến, lại….
Tóc vàng nằm dưới đất ì ạch bò dậy “Được lắm, mày dám làm anh em tao bị thương, tới, lên hết cho tao, đem con đàn bà này đánh chết cho tao.”
Lúc này gã còn không biết, đã quên mất QM đang chờ cô gái đang tự mình tìm đến, bây giờ lại…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...