Khóe miệng Diệp Tử có chút co gắp.
Dung Lệ Hoa cả nửa ngày mới có phản ứng.
“Diệp Chanh, mày đừng có nói hưu nói vượn! Đừng ở chỗ này mà nói năng lung tung, chị mày có ý tặng lễ cho ba mày, mày liền không vui, tìm cách khó dễ như vậy.”
Dung Lệ Mỹ cũng hùa theo “Đúng vậy, cũng quá ác đi, một chút lòng bao dung cũng không có.”
Diệp Chanh nói “A, nói cũng đúng, vậy cứ đế các người tận tình nổ, tôi không nên cắt ngang lời dối trá của mấy người.”
“Mày…”
“Tao dối trá, chẳng lẽ mày lại không cố ý làm loạn sao?”
Bên dưới, Diệp Chanh tiếp tục cúi đầu, âm nhạc vang lên cắt đứt tiếng thét của Dung Lệ Hoa.
một khúc nhạc thay đổi trực tiếp đi vào tai người nghe, làm lòng người chỉ cảm thấy thật du dương.
thật dễ nghe, khi nãy Dung Lệ Hoa có nói Diệp Tử thật lợi hại, mọi người cũng thấy được đông tác ta côcũng thật nhanh, nhung mà lúc này nhìn động tác của Diệp Chanh, mới cảm thấy rằng không có so sánh liền không tổn thương nha.
Tay trái kéo, tay phải bấm phím, lên lên xuống xuống, lập tức toát ra đầy kỹ xảo, tay cô lên xuống không dừng.
âm nhạc dễ nghe đến mức làm lỗ tai người như muốn khiêu vũ.
Sắc mặt Diệp Tử lại chùng xuống tận đáy cốc.
Nhóm người nọ, rốt cuộc không nói thành lời.
Diệp Chanh một khúc nhạc cũng xong, buông đàn xuống nói “Đây là một khúc nhạc phổ violon trong bách khoa toàn thư âm nhạc, gồm có hai mươi bốn khúc, đây là khúc thứ nhất, mọi người có thể đi tìm xem thử, nhìn xem để biết cái gì gọi là kỹ thuật đàn violon.”
“……”
Mọi người lại tiếp tục trầm mặc.
Diệp Chanh ngồi xuống. hờ hững nói “Đến nỗi có hay không có hiệp hội quốc tế gì đó, mọi người cũng có thể đi tra, đừng để sau này bị đứa con nít đưa cái Fawkes gì đó ra lòe, rồi lại bị lừa, chị cả của con có lẽ không biết điều này, cho nên mới bị Fawkes lừa, lần sau con mà gặp hắn, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho chị cả.”
“……”
Những lời này, thật là……
Kiêu ngạo làm người muốn đánh a.
Vốn dĩ Dung lệ Hoa chỉ cảm thấy, thổi phồng một chút, dù sao thì mọi người cũng không hiều, đều sẽtin, nhưng mà bây giờ…
Vậy mà bị Diệp Chanh đâm thủng không còn mặt mũi.
Sắc mặt Diệp Tử cũng chưa lấy lại, đứng ở nơi đó một lúc lâu sau mới nói “Ba, thật xin lỗi, có lẽ là con không biết, con chỉ nghĩ là tặng cho ba một món quà đặc biệt, cho nên mới đi học.”
Diệp Chanh ngẩng đầu lên, mỉm cười “Đúng vậy, đúng vậy, tấm lòng của chị, ba đã nhận được rồi.”
Dung Lệ Hoa tức giận đến nỗi không thể xông lên xé rách miệng Diệp Chanh.
Diệp Vinh Quang ngồi đó, đập mạnh xuống bàn một cái.
“Được rồi, các người đủ rồi đó.”
một nhà đầy người, lập tức yên lặng xuống.
Diệp Chanh ngồi ở kia, coi như chẳng có việc gì, cứ ăn đồ ăn, nhìn cũng không nhìn Diệp Tử một cái dù là liếc mắt.
Lúc này….
“Ba, sinh nhật là sinh nhật, hai cô con gái của ba tranh nhau mà mừng sinh nhật ba như vậy, ba khôngphải là nên vui mừng sao.”
Người mở miệng lại là Mộ Dạ Lê.
Diệp Vinh Quanh liền mới nhớ đến, Mộ Dạ Lê còn có mặt ở đây.
Ông nhanh chóng dịu xuống, nói “Đúng đúng, hai đứa con gái này của ba, đều rất mạnh mẽ.”
Sau đó Mộ Dạ Lê trực tiếp đưa ra một hộp nhung tơ, đặt trước mặt Diệp Vinh Quang.
Có điều anh còn nhìn thoáng qua Dung Lệ Hoa ở đối diện, nói “Tuy rằng là dùng tiền để mua, nhưng mà cũng là tâm ý của chúng con.”
Vừa mới khi nãy, Dung Lệ Hoa còn nói qua, dùng tiền mua cũng không có tâm ý.
Liền nghe Mộ Dạ Lê nói như vậy, mặt Dung Lê Hoa liền thấy tê rần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...