Edit: Lựu Đạn
“Đúng vậy, đứa nhỏ nhà tôi học đàn violon đã nhiều năm cũng không đánh tốt như Diệp Tử bây giờ đâu."
“Thủ pháp này của Diệp Tử, quá chuyên nghiệp rồi, vẫn là Mỹ Lệ hiểu, chúng ta đều nghe cũng khônghiểu, chỉ cảm thấy dễ nghe, cảm thấy tiết tấu nhanh như vậy, nhất định là khó đi.”
Diệp Vinh Quang nghe xong, càng tự hào nhìn Diệp Tử, đứa con gái lớn này luôn làm ông cảm thấy kiêu ngạo, quả nhiên vẫn luôn sẽ không làm ông thất vọng.
Dung Lệ Hoa nghe mọi người tâng bốc đủ rồi, mới đắc ý dào dạt nói “Đó là Diệp Tử nhà tôi đã mời thầy Fawkes thuộc hiệp hội đàn violon quốc tế, Fawkes mới dạy Diệp Tử có mấy ngày, liền nói Diệp Tử nhà tôi là nhân tài ngàn năm khó thấy, một hai phải thu nhận Diệp Tử làm đệ tử của ông ta, Diệp Tử thì quá bận, nào có chuyên tâm mà học, lần này vì ba của mình, học tầm một tháng, lại còn đi đóng phim, lại quảng cáo, lại còn học đàn, thân thể mệt mỏi suy sụp, cho nên cũng chỉ nói, về sau làm đệ tử của ông ta, nhưng mà không phải là đệ tử nhập môn, chỉ là khi nào rảnh rỗi thì học.”
nói xong bà ta còn lấy giấy chứng nhận của Fawkes ra “Nhìn này, đây chính là đi học đàn violon được người ta cấp giấy chứng nhận, nói là cầm giấy chứng nhận này ra ngoài, nếu gặp người trong nghề liền có thể thành thư giới thiệu đến dàn nhạc.”
Mọi người lại xúm lại nhìn, tấm tắc khen lạ, lại nhìn Diệp Tử, tuy rằng không hiểu gì âm nhạc, chính là lúc này đều cảm thây kéo đàn violon thế này, nhất định là xuất thần nhập hóa.
Lại càng cảm thấy, Diệp Tử quá lợi hại, giống như một thần đồng.
Lúc này Dung Lệ Mỹ lại nhìn sang Diệp Chanh ở phía đối diện vẫn luôn im lặng lắng nghe, không hề có chút phản ứng nào “Diệp Chanh, sao còn chưa thấy lễ vật của con?”
Dung Lệ Hoa sớm đã nghĩ đến, dù là cô có đưa ra, lễ vật không chừng chỉ là mua linh tinh thứ gì đó.
Vì vậy ở một bên nhàn nhạt nói “Cái lễ vật gì a, lại là mua đồ vật gì đáng giá sao? Các con đó, cũng không cần mua đồ gì, ba con cái gì cũng không thiếu, con mua cái gì chứ.”
Dung Lệ Mỹ hừ nhẹ, “Chị, cũng không phải là ai cũng có lòng như Diệp Tử như vậy, liền cho là có lòng đi, cũng chưa chắc đã tốt như Diệp Tử, chị còn không phải là đang làm khó người ta sao.”
Dung Lệ Hoa cười “nói cũng đúng, này không phải đều là con gái của Diệp gia sao, chị còn hy vọng Diệp Chanh có thể giống như chị mình, có đúng hay không, Mộ thiếu.”
Mộ Dạ Lê lạnh mắt nhìn, lúc này bất quá chỉ là cong khóe môi lên cười.
Diệp Chanh lại nhìn ở phía trước, nói “Là khúc quân hành bảo vệ Mat cơ va.”
Dung Lệ Hoa nghe còn không hiểu là cô đang nói gì, nhíu mày nói “không có lễ vật thì không có lễ vật, con nói thầm lung tung cái gì.”
Nhưng mà ngay lập tức, đôi mắt Diệp Vinh Quang sáng lên “Diệp Chanh con cũng biết à.”
Lúc này mọi người mới có phản ứng lại, cái Diệp Chanh nói chính là khúc nhạc vừa kéo lên khi nãy.
Diệp Chanh chỉ nghe một chút, liền có thể biết tên ca khúc.
không, nhất định chỉ là trùng hợp, vừa khéo cô lại biết.
Diệp Chanh nói “âm nhạc này vốn dĩ là đàn bằng piano, kỳ thật động tác tay khá nhiều nhưng bởi vì nhạc điệu đơn giản, cho nên cũng không quá khó trong thao tác, cứ theo nhạc phổ là đàn được, còn có cai gì mà hiệp họi Fawkes violon quốc tế, con nhớ rõ là viole không có hiệp hội quốc tế nào cả.”
Dung Lệ hoa sắc mặt khẽ biến.
Mọi người nghe xong liền nhất thời kinh ngạc một chút, nhìn Dung Lệ Hoa, mặt đầy nghi ngờ.
Dung Lệ Mỹ liền nói “Diệp Chanh, con nói bậy gì đó, sao lại nói là không có hiệp hội quốc tế nào chứ, con học văn hóa còn chưa xong, đừng có ở đó mà giả vờ hiểu biết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...